Chương 18: Cứ tưởng tình địch đến dằn mặt...

Lâm Khiêm đứng trước cửa phòng gõ cửa, khẽ gọi: "Chủ tử!"

"Vào đi!" Giọng nói lười biếng của nam tử vang lên, có vẻ khá là cao hứng.

Lâm Khiêm nghe ra chủ tử có vẻ tâm tình rất tốt, ôm một bụng nghi hoặc đi vào, trong đầu hiện ra mười vạn câu hỏi vì sao về lí do chủ tử vui vẻ, mới nãy còn rất khó chịu vì có người muốn tranh giành phu nhân cơ mà...

Nam tử một thân y phục trắng toát, lười biếng tựa lưng vào ghế lớn, hai mắt khép hờ miễn cưỡng nhấc lên một chút, giọng nói càng thêm biếng nhác: "Chuyện gì?"

Lâm Khiêm từ bỏ tự hỏi, đem chuyện cần thông báo nói ra: "Chủ tử, trụ trì của Phật Tông Tự xuất quan rồi, nếu đi theo hành trình như cũ thì hai ngày nữa chúng ta sẽ đi qua đó. Việc chúng ta khởi hành đi Vân Châu cả thiên hạ này đều biết, trụ trì đó đột nhiên xuất quan lúc này có chút kì lạ, chúng ta có cần đổi đường không ạ?"

"Ừm! Phật Tông Tự à..." Hoa Lạc Vũ kéo dài âm thanh rồi im lặng.

Căn phòng lâm vào tĩnh mịch, cho đến khi Lâm Khiêm nghĩ rằng chủ tử mình đã ngủ mất rồi thì lại nghe y nói tiếp: "Cứ theo lịch trình cũ mà đi, phu nhân của ngươi còn có việc cần tới đó! Ta cũng muốn xem xem tên hòa thượng đó muốn làm cái gì?"

"Vâng!" Lâm Khiêm cúi đầu đáp, lại chưa rời đi.

Hoa Lạc Vũ khó hiểu hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi? Còn có chuyện gì nữa sao?"

"Cái đó...chủ tử, thuộc hạ nhìn thấy phu nhân dưới lầu có vẻ đang tức giận, có chuyện gì vậy ạ?" Lâm Khiêm nhận được ánh nhìn khác thường của chủ tử, vội vã kêu lên: "Chủ tử đừng tức giận, thuộc hạ chỉ tò mò chút thôi!"

Hoa Lạc Vũ thu lại ánh nhìn, không nhìn ra tâm tình hỏi: "Phu nhân đang làm gì?"

"Đang ăn ạ!" Thiếu niên lần thứ hai nhận được ánh nhìn của chủ tử đánh tới, vội vàng nói chi tiết hơn: "Lão bản nói với thuộc hạ phu nhân đi xuống gọi một bàn thức ăn lớn toàn là món đắt tiền nhất, một mình ngồi ăn, còn có...hình như phu nhân cầm tiền của chủ từ trả cho lão bản. Thuộc hạ vừa nhìn thử, phu nhân một mình đã ăn gần hết rồi, thuộc hạ sợ phu nhân ăn hết chỗ đó sẽ no quá mất!"

Lâm Khiêm lớn lên giữa một đám cao thủ võ công, sức ăn của đám người kia đều rất nhiều, lại chưa từng ngạc nhiên, thế như phu nhân bộ dáng nhỏ nhắn dịu dàng như thế kia lại có thể một mình giải quyết nhiều đồ ăn như thế, thiếu niên tỏ vẻ không thể tin được.

"Ta biết rồi!" Hoa Lạc Vũ nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên bật cười, nhà trọ là sản nghiệp của y, tiểu nương tử đem tiền của y đi trả tiền cơm, cái này có phải gọi là đem tiền của mình trả vào nhà mình không?

Này là kiểu gì a!

...Dù sao cũng không quan trọng, tiểu nương tử vui là được!

_

"Cái đó...ừm...ta có thể ngồi đây không?"

Đối diện vang lên một giọng nói không quen, Lục Trì Mạn ngước đầu lên từ mâm cơm thần thánh, nhìn thấy một hoàng y nam tử đứng cạnh bàn, khuôn mặt dễ nhìn ngượng ngùng dò hỏi.

Lục Trì Mạn nhìn hoàng y nam tử một lượt, chắc chắn rằng trong số những người hắn nhận biết không có người này, khó hiểu hỏi lại: "Chúng ta có quen biết sao?"

Câu trả lời của người kia lại càng thêm khó hiểu, nam tử lắc đầu: "Không quen! Nhưng ta biết cô nương...à tiểu công chúa!"

Lục Trì Mạn: "…" Có một câu muốn nói, đó là cả thiên hạ này dường như đều biết ta!

Nam tử dường như cũng chợt nhớ ra điều này, càng thêm ngượng ngùng cười: "Ngại quá, có vẻ như ta vừa nói một câu thừa thãi rồi! Ta...tự giới thiệu một chút, ta tên là Cung Nguyên Quân, là hôn phu của thiên kim phủ thừa tướng Hạ Linh Nhi. Nghe danh tiếng của tiểu công chúa từ rất lâu rồi, bây giờ mới được gặp mặt, vinh hạnh của ta!"

"À!" Lục Trì Mạn bừng tỉnh, thiên kim phủ thừa tướng mới sáng nay còn không phải đòi gả cho hắn sao, hắn cân nhắc hỏi: "Cho nêm, ta bây giờ chính là tình địch của ngươi rồi ha! Làm sao vậy, có chuyện muốn nói à?"

Cung Nguyên Quân: "…" Tình địch cái gì chứ? Ai lại đi ghen với một tiểu cô nương chứ? Huống hồ người này còn là tiểu công chúa mà ai cũng đều thích, đâu phải mỗi hôn thê của hắn ta đâu!

Cung Nguyên Quân ho khan mấy cái, lắc đầu: "Cũng không phải có chuyện muốn nói, ta là nhìn thấy tiểu công chúa ngồi đây nên đến chào hỏi thôi! Làm phiền đến người rồi!"

Lục Trì Mạn nghiêm túc đem nốt miếng canh cuối cùng uống vào, lau miệng đáp: "Không sao đâu, ta cũng đã ăn xong rồi! Bây giờ ta khá rảnh nha, ngươi không muốn tâm sự một chút sao?"

"A!" Cung Nguyên Quân ngây người: "Tâm sự chuyện gì cơ? Tiểu công chúa, ta thật sự chỉ là nhìn thấy người nên qua chào hỏi thôi, không phải vì chuyện của Linh Nhi. Nhà trọ này là sản nghiệp của Cung gia, ta cũng là vô tình gặp được người thôi!"

"Ồ! Vậy sao?" Lục Trì Mạn tiếc nuối, còn tưởng có thể nghe được chuyện tình lâm li bi đát, nỗi khổ tâm riêng gì đó cơ đấy! Hóa ra đây là chỗ kinh doanh kiếm cơm của người ta.

A!

Nhà trọ của Cung gia?

"Không phải nhà trọ này là sản nghiệp của Thanh Hoa Phong sao?" Hoa Lạc Vũ nói với hắn nhà trọ này là sản nghiệp của Thanh Hoa Phong nên hắn mới đồng ý ở đây, nếu biết của người khác hắn liền ở lại phủ thừa tướng rồi, đỡ tốn một khoản.

Diệu Diệu: […] Làm như kiểu ngài nghèo lắm vậy đấy!

"À, chuyện này sao?" Cung Nguyên Quân mỉm cười: "Tiểu công chúa hỏi như thế là không biết Cung gia chúng ta chính là người của Thanh Hoa Phong rồi!"

"Bây giờ biết rồi!" Lục Trì Mạn gật đầu, nói tóm lại thì Cung gia chính là cây kiếm tiền cho cái hang ổ của nam chính.

Xét thấy Cung Nguyên Quân thật sự không có ý định nói chuyện với tình địch là hắn đây về vấn đề yêu đương gì đó kia nên hắn quyết định trở về phòng.

Cung Nguyên Quân nói: "Vậy tiểu công chúa trở về nghỉ ngơi, chuyện hôm nay được nói chuyện với giang hồ đệ nhất mĩ nhân đủ để cho ta tự hào đến già. Ta nghe được sáng mai điện hạ khởi hành, sáng mai không tới tiễn được, chúc điện hạ thượng lộ bình an nhé!"

"Được, đa tạ ngươi!"

_

Cung Nguyên Quân nhìn tiểu công chúa khuất sau cầu thang, thu tầm mắt về, bên vai đột nhiên bị vỗ một cái, giọng nói của thiếu niên theo đó mà đánh tới: "Cung thiếu, ngươi với phu nhân vừa nói chuyện gì thế?"

"Ồ! Lâm Khiêm, lâu rồi mới gặp, sao ngươi trông như chẳng lớn được thế hả?" Cung Nguyên Quân nhìn nhìn thiếu niên ra vẻ lắc đầu, đắc ý nhìn khuôn mặt dần đen lại của thiếu niên.

Lâm Khiêm: "…" Lần nào gặp mặt cũng đả kích khuôn mặt là sao?

Thiếu niên có vẻ đã quen, từ bỏ tranh cãi về vấn đề lớn hay không lớn, hỏi lại: "Ta vừa thấy ngươi nói chuyện với phu nhân, nói cái gì vậy?"

"Hửm? Phu nhân nào? Ta mới đi làm chút chuyện về liền có một phu nhân là thế nào? Ta mới vừa chỉ nói chuyện với..." Cung Nguyên Quân nghĩ đến cái gì đó dừng lại, mặt mày khẽ biến hỏi: "Tiểu...tiểu công chúa?..."

"Ừ! Bất ngờ không?" Lâm Khiêm gật đầu, khóe môi dần dần nhếch cao, bộ dáng rất vui vẻ, tròn mắt hỏi.

"Vậy nương tử của ta đối với tiểu...phu nhân, vậy..." Cung Nguyên Quân mặt mày méo xệch: "Ta có cần đi tạ tội với chủ tử không??"

Ngang nhiên đòi cướp người với chủ tử, nương tử của hắn ta thế này không phải là tìm đường chết sao?

"Ngươi nói xem?" Lâm Khiêm cười trên nỗi đau của cười khác, cười đến vô cùng thiếu đòn, rốt cuộc còn sót lại một chút tình nghĩa huynh đệ đồng môn, nói: "Được rồi, được rồi, ta thấy chủ tử tinh thần còn rất tốt, trở về nói chuyện với nương tử cho đàng hoàng, chuyện này coi như xong!"

"Thật sao? Vậy tốt quá!" Cung Nguyên Quân lần thứ bao nhiêu không biết tìm được đường sống trong cuộc đời, cảm xúc lần sau đều đặc biệt hơn lần trước, có một nương tử là cái nôi của mọi rắc rối như thế, hắn ta chưa bao giờ dễ dàng a.

"Còn có, lần sau gặp mặt đừng có mở miệng chào hỏi liền đem mặt ra nói, được không?" Thiếu niên còn chưa quên vấn đề gây đau não này nhắc nhở.

"Được, được,..." Nam tử rất nể mặt thiếu niên mà gật đầu, còn lần sau gặp mặt có đem khuôn mặt của thiếu niên ra cà khịa hay không lúc đó lại nói.

...

"Tiểu nương tử đi đâu về đó?"

Lục Trì Mạn đẩy một bên cửa, còn chưa kịp bước vào phòng đã nghe được giọng nói dễ nghe đặc biệt ấn tượng, kiểu mà không cần nghĩ cũng biết là ai đấy!

Hoa Lạc Vũ lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài, thấy hắn vào khẽ nhổm người lên một chút, tròn mắt ngây thơ.

Giống như chuyện cưỡng hôn gì đó khi nãy không phải y làm vậy đó!

Lục Trì Mạn tựa lưng vào cửa, khoanh tay trước ngực, liếc y một cái nhếch môi hỏi: "Ngươi không biết hay là giả vờ không biết?"

Hừ! Giả bộ với hắn cơ đấy! Với thủ đoạn của y làm sao có chuyện không biết hắn đi đâu chứ? Ít có điêu lắm!

"Tiểu nương tử nói gì vậy?" Hoa Lạc Vũ tỏ vẻ không hài lòng về câu hỏi của hắn, nếu không có khóe môi nhếch cao đầy gian xảo kia y thì phần diễn xuất này đủ để tượng vàng Oscar đập chết, y nhìn hắn ai oán: "Ta vẫn ở trong phòng từ lúc tiểu nương tử đi ra ngoài đến giờ đó, ta làm sao biết ngươi đi đâu nha?"

Like! Mẹ nó Diệu Diệu mi cũng mau đi ra like ngay một cái cho vị ảnh đế quốc tế này mau lên! Vị này không sinh ra ở hiện đại thật quá uổng một thân tài năng của y mà! Có thể diễn đến không hề giả trân như vậy căn bản không phải người bình thường nha!~

Diệu Diệu: […]

Có một câu rất muốn nói, tiểu kí chủ cũng không kém đâu!

"Ồ! Vậy sao?" Lục Trì Mạn đứng thẳng người, bước tới gần Hoa Lạc Vũ, trong đầu nảy ra một chút suy nghĩ không đứng đắn, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói bên tai y, cười xấu xa: "Ta nói cho ngươi biết...ta...mới vừa...nói chuyện với một nam nhân...rất anh tuấn, vô cùng vui vẻ! Thế nào, vừa lòng với câu trả lời của ta không?"

Hoa Lạc Vũ nhìn nụ cười chói mắt của người kia, trong lòng bất đắc dĩ, tiểu nương tử có những lúc thật giảo hoạt, nhưng mà lại khiến y cực kì yêu thích!

Nam tử học theo bộ dáng tiểu cô nương, cười xấu xa gật gù, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang đắc ý kia lên, từ từ hôn xuống, trong không gian im ắng đọng lại âm thanh dễ nghe của nam tử còn chưa tan hẳn cùng tiếng cười yêu nghiệt đầy cưng chiều:

"Tiểu nương tử! Phu quân rất không vừa lòng, phải hôn một cái mới được..."