Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Kế

Chương 10

« Chương Trước
Năm ta cập kê, Triệu Cẩn xin hoàng thượng chỉ hôn nhanh trước một bước, sau đó lại giả vờ khuyên Bùi Chấp đưa ta bỏ trốn.

Bùi Chấp nhờ người hầu chuyển lời, nói ta cứ yên tâm đợi trong phủ, chàng sẽ tới đón. Nhưng cuối cùng, Bùi Chấp đã không thể tới.

Ta nhớ lại lần xuất cung về thăm nhà ngày đó, cha đã sắp xếp để ta gặp Bùi Trung, lão quản gia của phủ tướng quân, nước mắt bỗng trào ra làm mờ đi tầm mắt…

Một ông lão đã gần đất xa trời, quỳ bò xuống nền đất lạnh lẽo, hết lần này tới lần khác cầu tình cho chủ nhân.

“Minh Trăn cô nương, người đừng trách lão gia và thiếu gia nhà ta, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ…”

Với bản lĩnh của Bùi Chấp, Bùi bá phụ không nhốt nổi chàng, vậy nên ông đã dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, ép Bùi Chấp phải đưa ra lựa chọn.

Đêm đó, khi Bùi Chấp mở cửa, cha chàng đã chuẩn bị sẵn gia pháp đợi trong sân.

“Cha, ngay cả người cũng muốn ngăn cản con ư?”

Bùi lão tướng quân lắc đầu: “Ta là cha con, đương nhiên hy vọng cuộc đời con sẽ hạnh phúc viên mãn.”

“Vậy gia pháp?”

“Những thứ này là tự ta chuẩn bị cho mình.”

Kháng chỉ đào hôn là tội chết, theo luật sẽ bị chu di cửu tộc.

Bùi lão tướng quân định dùng tính mạng của chính mình để bảo vệ sự trung lương bao đời nay của Bùi gia, đồng thời dọn đường sống cho con trai mình.

“Bùi gia nhiều đời trung lương, nhưng Bùi Hiển bất hiếu, vì để thành toàn cho ý muốn của con trai mà đặt tính mạng của hai trăm người trong phủ vào nguy hiểm. Ta quả thực hổ thẹn với tổ tiên…”

“Bùi Trung, hôm nay nếu thiếu gia của ngươi ra khỏi phủ một bước thì hãy đánh ta một roi. Sau khi thiếu gia đi rồi, ngươi lập tức đuổi hết người hầu trong phủ…”

“Cha!”

Bùi Chấp tiến lên một bước, cây roi dài lập tức đánh lên lưng Bùi Hiển.

Da thịt xé rách, máu tươi thấm ra. Hai mắt Bùi Chấp đỏ ngầu.

Đang là mùa hè tháng bảy, nhưng trái tim chàng lại như bị đông đá. Đây không phải khổ nhục kế, chàng biết cha mình trước nay không phải loại người giả tình giả nghĩa.

Sở dĩ ông muốn Bùi Chấp bước qua xác mình là để chàng hiểu rõ, con đường này một khi đã đi thì sẽ không thể quay đầu. Người chết đêm nay là cha chàng. Vậy thì ngày mai, sẽ tới lượt cha ta.

Trước tình huống đó, chỉ có loại người tàn nhẫn và ích kỷ mới có thể đi tiếp. Đây là một ngõ cụt. Ta và Bùi Chấp, cả hai đều bị kẹt lại trong đó. Bị mắc kẹt bởi lòng hiếu thuận và cái gọi là đại cục, vĩnh viễn không thoát ra nổi.

Ta đưa tay lau đi giọt lệ trên khóe mi. “Chàng ấy đã thỏa hiệp, bọn ta đều đã thỏa hiệp, vì sao… vì sao người vẫn không tha cho chàng, không tha cho Bùi gia?”

Triệu Cẩn bật cười như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước. Hắn gằn giọng nói: “Bởi vì Bùi gia đáng chết, Bùi Chấp cũng đáng chết! Thiên hạ rộng lớn, không nơi nào là không thuộc về quân vương, người khắp thiên hạ, ai ai cũng là bề tôi của thiên tử! Cho dù là quyền lực hay phụ nữ, Bùi Chấp hắn có tư cách gì giành với ta?”

“Thứ ta cần không phải là thỏa hiệp, mà là toàn tâm toàn ý phục tùng!”
« Chương Trước