Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Kế

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những tháng ngày sau thành hôn tuy rất nhạt nhẽo nhưng cũng coi như hòa thuận.

Khi Triệu Cẩn không bận rộn chính sự, hắn sẽ tới chỗ ta dùng bữa, sau đó kể cho ta nghe vài chuyện thú vị xảy ra bên ngoài cung.

Thông thường đều là hắn nói, còn ta lặng lẽ lắng nghe. Thi thoảng nổi hứng, hắn sẽ rủ ta chơi cờ, đa phần đều là ta thắng. Kỹ năng đánh cờ của Triệu Cẩn và Bùi Chấp ngang ngửa nhau, nhưng ngày trước khi đánh cờ cùng Bùi Chấp, ta chưa từng thắng một ván nào, vậy nên cứ bị chàng cười mãi.

Mặt trời ngả về tây, Triệu Cẩn khẽ cau mày, trên tay cầm một quân cờ trắng, giả vờ như không biết phải đặt vào đâu.

Ta tự an ủi chính mình, cuộc sống như hiện tại cũng rất tốt.

Phu thê trên thế gian này, có mấy ai là lưỡng tình tương duyệt. Giữa ta và Triệu Cẩn tuy không có tình yêu, nhưng vẫn có thể dựa dẫm, bao dung cho nhau hết kiếp này.

Trong yến tiệc trung thu, ta không nhìn thấy Bùi Chấp. Hỏi ra mới biết, biên cương phía bắc xảy ra chiến sự, Bùi Chấp và Bùi bá phụ đã tới biên quan đánh trận.

Triệu Cẩn cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, “Bùi Chấp bảo ta đừng nói với nàng.”

Ta gật đầu rồi nhìn ra bên ngoài điện.

Mặt trăng đêm nay hình như không tròn lắm, không biết trăng ở biên quan thì trông như thế nào.

Bàn tay đang đặt trên bàn của Triệu Cẩn siết chặt thành nắm đấm, hắn thì thầm nhận lỗi với ta: “Xin lỗi Trăn Trăn, ta không ngăn cản được Bùi Chấp.”

Ta thở dài: “Chuyện này đâu có liên quan tới người.”

Bùi Chấp ra chiến trường là việc nằm trong dự liệu. Bùi gia là tướng môn, mấy đời canh giữ biên cương triều Lễ, con trai của Bùi gia đều phải ra chiến trường bảo vệ nước nhà.

Triệu Cẩn cúi đầu, dáng vẻ vẫn ủ rũ không vui.

Ta dịu giọng giải thích: “Thần thϊếp thật sự không tức giận đâu.”

“Thật ư?” Hắn không tin cho lắm.

Ta chỉ đành mỉm cười: “Điện hạ, khi quân là đại tội.”

Lúc này hắn mới thở phào, đưa tay nắm lấy tay ta, nụ cười trên môi càng trở nên dịu dàng.

Ta quả thực không hề tức giận. Chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không thể đích thân tới tiễn Bùi Chấp ra trận mà thôi.

Trước đây hai ta từng hẹn ước, nếu như chàng xuất chinh đánh trận, ta nhất định sẽ tới cổng thành tiễn chàng. Thật đáng tiếc… Những ước hẹn của ngày trước, về sau không thể giữ lời được nữa.

Mùa đông năm Cảnh Bình thứ hai mươi sáu dài đằng đẵng.

Khi ta đọc xong quyển du ký thứ ba mươi sáu, tuyết trong sân cuối cùng cũng tan, cây hải đường bắt đầu xuất hiện những nụ hoa màu hồng nhạt, quân Bắc Cảnh khải hoàn trở về đem theo cả gió xuân ấm áp. Bùi Chấp lập được chiến công, tiên đế đã ban thưởng cho chàng rất nhiều thứ trong yến tiệc chúc mừng, ngài còn hỏi chàng có thích ai không: “Nếu A Chấp thích cô nương nhà nào thì cứ mạnh dạn nói với Cô, Cô sẽ hạ chỉ ban hôn cho ngươi.”

Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong điện đều đổ dồn lên người chàng.

Nhưng Bùi Chấp đã từ chối ý tốt của tiên đế.

Chàng nói đã gặp được cô nương mà mình thích ở biên cương, nhưng chàng không muốn ép nàng ấy, chàng muốn đợi cô nương đó nguyện ý đón nhận tình yêu của chàng.

Tiên đế cười lớn, giơ tay lên chỉ về phía ta và Triệu Cẩn: “Vậy ngươi phải học theo thái tử, gặp được cô nương mà mình thích thì phải chủ động một chút mới phải.”

Bàn tay ta khựng lại, quả nho đang cầm suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »