Chương 8

Ngày mà cánh cổng của cung Quan Thư lại lần nữa được mở ra, Triệu Cẩn đã tuyên bố một chuyện kinh thiên động địa.

Hắn muốn hạ táng Chúc Thanh Hỷ theo nghi thức của hoàng hậu. Điều này đi ngược lại kỷ cương phép tắc, bá quan trong triều nhất nhất phản đối quyết định này, tấu chương kháng nghị cất cao như núi. Nhưng cho dù tấu chương có nhiều hơn đi nữa thì cũng không làm lung lay ý chí của Triệu Cẩn.

Cho dù người trong thiên hạ chỉ trích Chúc Thanh Hỷ. Cho dù người đời sau khi đọc sử sách sẽ mắng nàng ta họa thủy thì hắn cũng không chùn bước. Hắn nhất định phải tuyên bố cho cả thiên hạ biết tình yêu của mình dành cho nàng ta.

Nhưng những điều này đâu có liên quan gì tới ta?

Ta quả quyết đóng chặt cửa cung, cách ly khỏi những xáo trộn bên ngoài.

Cây hải đường trong cung Vị Ương lại trổ hoa, ta ngồi một mình trong sân gảy đàn. Những cánh hoa màu hồng phấn cuốn bay theo chiều gió, nhìn như những cánh bướm phấp phới trong bầu trời đêm. Đánh xong một khúc, dư âm vẫn văng vẳng bên tai.

Bên ngoài điện, có một người mặc áo đen như mực.

Triệu Cẩn đứng cách ta ba thước, không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Ta đi tới định hành lễ thì bị hắn giữ lại. “Trăn Trăn, ta rất nhớ nàng...”

Ta không nhìn thấy sự bi thương khi mất đi người yêu trên gương mặt hắn, mà ngược lại, trong khoảnh khắc hắn ngước mắt lên, ta thậm chí còn cảm nhận được nét phấn khích ánh lên trong đó. Nếu ta nhớ không lầm, Chúc Thanh Hỷ mới được hạ táng ngày hôm qua.

Hiện tại, hắn lại chạy tới đây nói với ta mấy lời này, dường như có gì đó không đúng lắm?

Triệu Cẩn nói hắn không hề yêu Chúc Thanh Hỷ, mọi chuyện từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch.

Hoàng gia coi trọng con nối dõi, một vị hoàng hậu không thể sinh nở sẽ phải gánh chịu áp lực rất lớn, vậy nên hắn đã nghĩ ra cách tìm một cô gái tới sinh con thay ta.

Những cô nương được chọn để tiến cung ngày trước đều có gia thế rất vững mạnh. Cho dù người mẹ có chết thì gia tộc đứng sau cũng sẽ thao túng đứa bé. Còn Chúc Thanh Hỷ thì khác, nàng ta là một cô nhi không nơi nương tựa. Gia đình người nghĩa huynh kia cũng chỉ là trên danh nghĩa, chẳng có mấy tình cảm, nên không thể tạo thành bất cứ mối nguy nào.

Triệu Cẩn vừa nói, hai mắt vừa cong lên.

Hắn cầm bình rượu trên bàn tự rót cho mình một chén rồi cảm thán: “Nàng nói nàng không muốn mang tiếng xấu thiên cổ, ta đã tìm người gánh giúp nàng; nàng không sinh được con, ta cũng đã sắp xếp thỏa đáng. Trăn Trăn, ta thực sự yêu nàng.”

Giọng nói của hắn dịu dàng tới vậy, thế nhưng mỗi một câu nói ra đều vô cùng tàn nhẫn, ngạo mạn. Trong mắt hắn, có lẽ tất thảy chúng sinh đều như những con sâu cái kiến mà hắn có thể tùy ý gϊếŧ hại.

Hồi lâu sau, ta mới nở nụ cười chế nhạo: “Triệu Cẩn, ngươi cho rằng ta sẽ cảm động vì những việc ngươi làm sao?”

“Lẽ nào không ư?” Hắn nhìn ta cười.

“Trăn Trăn, tất cả mọi thứ ta làm đều là vì nàng, còn Bùi Chấp, hắn có thể vì nàng mà làm tới mức này sao?”

Hương thơm ngọt ngào phảng phất trong không khí, ta cau mày đi chầm chậm tới trước mặt Triệu Cẩn.

Sau đó, ta nâng tay phải tát mạnh lên gò má hắn. Hắn không kịp phòng bị nên lãnh trọn cái tát, một giọt máu đỏ tươi lăn xuống khỏi khóe môi.

“Cái tát này là ta thay Bùi Chấp đánh. Tuy đã muộn mất bảy năm, nhưng hôm nay, ta muốn thay Bùi Chấp, thay những binh lính đã vùi thân nơi biên cương đòi lại công đạo!”

“Nàng đang nói linh tinh gì vậy?”

Hắn không kìm được mà run lên, sau đó lập tức phản bác: “Bùi Chấp bị người Khiết Đan gϊếŧ, liên quan gì tới ta?”

Vừa dứt lời, cửa điện lập tức bị ai đó đẩy ra. Một giọng nói thê lương, u ám như thể phát ra từ địa ngục vang lên: “Năm đó, bệ hạ sai người đem bản đồ phòng tuyến của thành Hoài Châu dâng cho người Khiết Đan, lẽ nào bệ hạ đã quên rồi?”