Chương 5: Hồ Lai

Quý Yến chân trước vừa rời đi, Cao Nghĩa liền cất bước tiến lên, ngạc nhiên nói với Bùi Tri Diễn: “Thế tử, Quý Yến vừa rồi nói những lời kia rốt cuộc là có ý gì?”

Từ lúc Bùi Tri Diễn còn ở trong quân, Cao Nghĩa vẫn đi theo cùng hắn vào sinh ra tử, nói chuyện cũng không chú ý quá nhiều quy củ.

“Hơn nữa thuộc hạ nhìn hắn như vậy, chẳng những không có chút cảm kích, sao lại giống như là đến tính sổ, thế tử chính là ân nhân cứu mạng của muội muội hắn, hắn dám đem ngài nói thành tiểu tặc.”

Cao Nghĩa nói một hồi, kết luận, “Ngài chắc không bị Quý gia lừa chứ?”

“Đi theo hắn.”

Bùi Tri Diễn phủi nhẹ áo bào đứng dậy, nụ cười bên môi có vẻ nhẹ nhàng, cũng không để ở trong lòng.

Bình tĩnh như vậy khiến trái tim treo lơ lửng của Cao Nghĩa rơi xuống đất.

Cũng đúng, ai còn có thể làm gì thế tử gia.

*

Diệp Thanh Huyền từ chỗ Diệp lão phu nhân đi ra, dọc theo hành lang gấp khúc đi ra ngoài, xuyên qua một đạo nguyệt môn, giương mắt liền thấy trong lục giác đình gần hồ, Quý Ương đang ngồi dựa vào lan can.

Gió nhỏ lay động sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng lướt qua gò má trắng, đầu ngón tay trắng bệch vô thức vẽ hoa văn chạm trổ trên lan can, đưa lên hạ xuống.

Diệp Thanh Huyền nhìn thấy trong lòng kích động, không khỏi bước nhanh hơn.

Quý Ương thoáng nhìn có người tới, chờ thấy rõ nửa khuôn mặt hắn, không chút do dự đứng dậy rời đi.

Diệp Thanh Huyền sửng sốt, đuổi theo nói: “Biểu muội.”

Quý Ương không thể không dừng lại, hít sâu một hơi, quay lại cười với hắn: “Biểu ca.”

Diệp Thanh Huyền mới từ chỗ Diệp lão phu nhân biết được chuyện Quý Ương rơi xuống nước, ân cần hỏi, “Biểu muội thân thể có khỏe không?”

Quý Ương đem khuôn mặt Diệp Thanh Huyền cùng trong trí nhớ chồng lên nhau, phảng phất lại nhìn thấy hắn bóp cằm của nàng ép nàng cười, hàn ý từ trong khe xương chảy ra.

“Mọi chuyện đều tốt, biểu ca không cần lo lắng.” Còn có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn, đã là cực hạn của Quý Ương rồi.

“Không có việc gì là tốt rồi, lúc tổ mẫu nói với ta, muội không biết ta khẩn trương cỡ nào đâu.”

Diệp lão phu nhân cố ý giấu diếm là Bùi Tri Diễn cứu Quý Ương, bà nói cho Diệp Thanh Huyền rằng hy vọng hắn có thể an ủi Quý Ương một chút.

Diệp Thanh Huyền nhìn ra nàng tâm tình không vui, hướng nàng giải thích, “Mấy ngày nay ta theo Thái tử bận rộn Lại bộ nha môn, thực sự không thể ra ngoài, sắp tới được nghỉ ngơi ba bốn ngày, nếu biểu muội nguyện ý, ta có thể cùng muội đi dạo quanh một chút.”

“Không cần.”

Quý Ương thốt ra, ý kháng cự quá mức rõ ràng, hai người đều rơi vào trầm mặc xấu hổ.

Diệp Thanh Huyền nhìn nàng ánh mắt nhiều hơn chút tìm tòi nghiên cứu, hắn hiểu rõ tính tình Quý Ương, mềm như nước, hiếm khi bướng bỉnh như vậy.

Huỳnh Chi hiểu rõ những biến hóa của Quý Ương nhất, nhưng nàng cũng chỉ coi tiểu thư là vì có người trong lòng mới cố ý tránh hiềm nghi với Diệp Thanh Huyền.

Huỳnh Chi nói: “Biểu thiếu gia, tiểu thư nhà ta thân thể vừa mới khôi phục, không nên đi lại nhiều.”

Diệp Thanh Huyền nghe xong cười nói: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, không ra khỏi thôn trang, đành phải nghĩ biện pháp tìm chút nhã hứng, đánh cờ hoặc là ngâm thơ..... Luôn có thể bồi biểu muội giải sầu.”

Trong lòng bàn tay Quý Ương đã là một mảnh mồ hôi lạnh, nếu không phải sống lại một lần, nàng chỉ sợ vẫn còn không nhận ra tính cách cực đoan của Diệp Thanh Huyền, hắn nói đến giọt nước không lọt, nhìn như săn sóc nhân nhượng, kì thực là muốn cưỡng ép, chuyện hắn muốn làm, vô luận như thế nào cũng phải làm được.

Quý Ương do dự có nên dứt khoát nói thẳng hay không, rồi lại sợ trên mặt Diệp Thanh Huyền không có lộ ra sơ hở gì, lại ngầm dùng chút thủ đoạn cực đoan.

Cũng may lúc này, gã sai vặt Lộ An hầu hạ Diệp Thanh Huyền vội vàng chạy tới, thở dốc vài cái nói: “Đại thiếu gia, trong phủ phái người tới truyền lời nhắn, nói là Trần thị lang bảo ngươi mau chóng trở về Lại bộ một chuyến.”

Diệp Thanh Huyền bây giờ mặc dù vẫn còn nhậm chức ở Chiêm sự phủ, nhưng đã đi theo Lại bộ thị lang Trần Từ học tập, hắn thần sắc kinh ngạc hỏi, “Gấp gáp như thế?”

Lộ An lắc đầu, “Người tới không nói gì thêm.”

“Đi phân phó người gác cổng chuẩn bị xe ngựa.” Diệp Thanh Huyền nói xong, tiếc nuối nhìn về phía Quý Ương, “Còn nói phải bồi biểu muội mấy ngày, xem ra nhất định là không được rồi.”

Quý Ương nghe hắn nói phải đi, vai căng thẳng buông lỏng, hận không thể khua chiêng gõ trống tiễn người, “Biểu ca mau đi đi, đừng làm lỡ chính sự.”

Diệp Thanh Huyền ánh mắt thâm sâu rơi vào trên người nàng, liếc mắt một cái lại cười nói: “Biểu muội hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Chờ Diệp Thanh Huyền rời khỏi Quý Ương mới chậm rãi trở về, hai chân của nàng đều như nhũn ra.

Đây là thôn trang của Diệp gia, nàng còn ở lại thì không thể không chạm mặt hắn, đến lúc đó ngay cả tránh cũng không dễ tránh, dứt khoát lần này cùng ca ca hồi phủ.

Đang nghĩ ngợi, Quý Yến đã trở lại.

Quý Yến đuổi Huỳnh Chi đi, còn đóng cửa, chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ với Quý Ương, “A Ương, muội phải suy nghĩ thêm đi. Muội đừng thấy Bùi Tri Diễn bây giờ giống như một công tử thanh quý, nhưng đôi tay kia đã gϊếŧ không biết bao nhiêu người, dính bao nhiêu mạng.” Quý Yến biết rõ Quý Ương nhát gan, còn cố ý hạ giọng, nói đến dọa người.

Quý Ương đương nhiên biết điều này, “Thế tử gϊếŧ trên chiến trường, gϊếŧ kẻ địch, là anh hùng.”

Ánh mắt Quý Yến nhìn Quý Ương đã khác, hắn cho rằng nàng nghe xong sẽ sợ hãi mới đúng, nhưng ý ngưỡng mộ trong lời nói này là sao?

Quý Yến hận không thể đem chuyện cũ tám trăm năm trước nói ra, “Còn nữa, mấy năm trước khi hắn còn học ở Quốc Tử Giám, chỉ vì một lời không hợp đã đánh con thứ Lưu Dã của Anh quốc công mặt mũi bầm dập, quả thực cực kỳ ngông cuồng.”

Quý Ương như có điều suy nghĩ gật đầu, Quý Yến vừa định thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe nàng nói: “Vậy nhất định là Lưu Dã có lỗi trước.”

Quý Yến thậm chí bắt đầu hoài nghi Bùi Tri Diễn hạ cổ độc cho muội muội mình.

Trái tim Quý Ương quả thật đã không còn biên giới, nhưng Lưu Dã vốn không phải thứ tốt lành gì, kiếp trước sau khi nàng và Bùi Tri Diễn thành thân không lâu, Lưu Dã bởi vì ở Hoan Di lâu tra tấn nữ tử đến chết, mà bị một đám đại thần kết tội.

Nhưng chuyện Bùi Tri Diễn từng đánh nhau với người này thì nàng thật sự không biết.

Trong lòng Quý Ương bỗng nhiên chua xót, hồi tưởng lại kiếp trước, tuy hai người là vợ chồng, nhưng nàng chưa bao giờ tìm hiểu quá khứ của hắn, khi đó cũng không muốn biết, luôn kháng cự hắn, càng không nhìn hắn đối tốt với mình.

Chờ nàng rốt cục biết được tâm ý của mình, đã là lúc đường ai nấy đi.

Thậm chí đến giây phút cuối cùng, Bùi Tri Diễn không còn yêu nàng nữa, mà là hận.

Quý Ương thất thần thật lâu, vành mắt lặng lẽ đỏ lên, Quý Yến hoảng sợ, tưởng mình nói quá mức: “Muội đừng khóc, ta không nói xấu ngài ấy nữa là được.”

Quý Yến luống cuống tay chân cầm khăn đưa cho nàng.

Mắt thấy Quý Ương quyết tâm không đâm phải tường thì không chịu quay đầu lại, người làm huynh trưởng như hắn còn có thể làm gì, chỉ có thể nghĩ biện pháp phá hủy tường.

Quý Ương không biết trong lòng Quý Yến đã suy nghĩ nhiều như vậy, “Ca ca nói thêm chút chuyện của thế tử đi.”

Quý Yến nhỏ hơn Bùi Tri Diễn hai tuổi, cũng không cùng khoa với hắn, phần lớn cũng chỉ nghe nói đến.

“Bùi Tri Diễn mười lăm tuổi đã đỗ kì thi Hội, nhưng không biết vì sao lại tòng quân, thậm chí ngay cả thi Đình cũng không tham gia lại đi theo Bùi Hầu gia vào trong quân, bao nhiêu sĩ tử đèn sách hơn mười năm chỉ muốn một công danh, hắn lại giống như đùa giỡn, nói buông liền buông, đi chiến trường ba năm trở về lại lên làm Thiếu khanh Đại Lý Tự, ai cũng muốn mắng hắn hai câu.”

Quý Yến cũng mắng không ít, hắn hiện giờ đang chuẩn bị cho kỳ thi vào mùa xuân năm sau, còn cố ý đi xem sách luận Bùi Tri Diễn năm đó, xem xong mắng càng ác hơn.

Nghe Quý Yến nói như thế, Quý Ương lại nhớ tới Diệp Thanh Huyền và Bùi Tri Diễn là hai sĩ tử cùng khoa, sau đó thi Đình được thánh thượng phong là Thám hoa, nếu Bùi Tri Diễn khi đó không rời kinh, chỉ sợ ngay cả tên trên hoàng bảng cũng có biến số.

Nói vậy, lúc trước không thể thiếu sẽ có người ở sau lưng nghị luận việc này, Diệp Thanh Huyền trong lòng không có khả năng không có khúc mắc.

Cho nên tất cả những gì xảy ra sau đó, sớm đã có dấu vết để lần theo.

*

Quý Yến tuy rằng cũng ham chơi, nhưng vẫn có chừng mực, ở thôn trang lười biếng hai ngày liền chuẩn bị chạy về Quốc Tử Giám.

Quý Ương nói với Diệp lão phu nhân rằng nàng cũng muốn về cùng ca ca.

Diệp lão phu nhân vừa nghe liền không chịu, “Lúc này còn chưa tới tháng bảy, sao lại muốn trở về?”

Diệp gia đến thời điểm này, mấy phòng phu nhân đều sinh con trai, Diệp lão phu nhân chỉ có một đứa cháu gái là Quý Ương, tính tình lại nhu thuận, được bà thích nhất, cũng nguyện ý ở bên cạnh Quý Ương.

Quý Ương thân mật kéo cánh tay Diệp lão phu nhân, giải thích, “Con cũng muốn ở bên ngoại tổ mẫu, nhưng từ ngày đó rơi xuống nước, hàng đêm con đều gặp ác mộng.” Giọng nàng nhẹ nhàng, “Mơ thấy mình lại rơi xuống nước, làm thế nào cũng không dậy nổi......”

Năm ngoái nàng đều ở cùng Diệp lão phu nhân đến gần Trung thu mới về Quý phủ, nhưng trước mắt Quý Ương làm thế nào cũng không ở nổi nữa.

Nàng khẽ mím môi, trong đôi mắt dịu dàng mang theo sợ hãi, Diệp lão phu nhân lúc này liền đau lòng, “Con sợ cũng là bình thường, nếu như vậy, liền cùng Quý Yến trở về đi.”

Sau khi tạm biệt Diệp lão phu nhân, Quý Ương trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Quý Yến nghiêng người dựa vào khung cửa nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quặc, sao hắn chưa từng nghe nàng nói đến chuyện gặp ác mộng, hơn nữa nhìn tinh thần nàng thế nào cũng không giống bộ dáng hàng đêm mất ngủ.

Quý Yến vuốt cằm, hồ nghi hỏi: “Không phải là muội biết Bùi Tri Diễn hôm nay về Đại Hưng, cho nên mới muốn đi cùng ta chứ?”

Quý Ương dừng lại, đưa xiêm y trong tay cho Huỳnh Chi mới quay đầu nhìn Quý Yến, “Thế tử cũng đi hôm nay sao?”

Nàng nói rất nhẹ, âm cuối còn nâng cao lên, như thể hoàn toàn không biết gì.

Quý Yến hận không thể tự vả mình, “Muội thật sự không biết?”

“Ca ca.” Quý Ương cao giọng gọi.

Quý Yến chợt cảm thấy không ổn, xoay người muốn đi, “Muội mau thu dọn, ta đi xem xe ngựa chuẩn bị xong chưa.”

Quý Ương chạy lên ngăn lại.

Quý Yến đỡ trán, “Muội muốn thế nào?”

“Ca ca không phải vội về Quốc Tử Giám, cưỡi ngựa cũng nhanh hơn, một hai canh giờ là tới.”

Đây là muốn tách hắn ra? Quý Yến lập tức cảnh giác, nâng tư thế huynh trưởng lên, “Muội cũng đừng làm bậy.”

“Ta nhất định không làm bậy.”

Quý Ương ngoài miệng đáp ứng rất tốt, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không phải như vậy.

Ra khỏi thôn trang, Quý Yến xoay người lên ngựa, trước khi đi còn không quên gõ Quý Ương, “Muội về phủ chờ ta trước.”

“Nhớ kỹ, không được làm bậy! Nếu ngươi muốn làm bậy cũng không được, có Thanh Thư để ý đó.”

Quý Ương ngoan ngoãn đáp ứng.

Trong lòng thầm nghĩ, lúc trước sao không phát hiện Quý Yến lại quản nhiều như vậy, nhưng mà, lúc trước nàng cũng sẽ không to gan đến mức muốn đi ngăn xe ngựa của quan viên triều đình.

Ra khỏi huyện Võ Thanh có một đoạn không phải là quan đạo, giữa trưa ánh mặt trời chói chang, người qua lại cũng ít, Quý Ương bảo Thanh Thư dừng xe ngựa lại giữa đường.

Ôm cây đợi thỏ.

Huỳnh Chi tinh thần thấp thỏm, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ cùng tiểu thư tuân thủ lễ phép nhất lại có thể làm chuyện hoang đường như thế.

“Tiểu thư, chúng ta làm như vậy thật sự có thể sao?”

“Sợ là còn chưa thành công đâu.”

Huỳnh Chi vừa định nói không được thì thôi, Quý Ương đã xách váy đi xuống xe ngựa, “Không thể để lộ ra manh mối.”

Huỳnh Chi vội la lên: “Nô tỳ không phải ý này.”

Quý Ương đi một vòng quanh xe ngựa, lấy tay kéo sợi tơ nhìn qua còn to hơn cả cổ tay, nói với Thanh Thư: “Nghĩ cách làm đứt sợi tơ.”

Thanh Thư cùng Huỳnh Chi hai mặt nhìn nhau, ánh mắt trừng thẳng không thể nghi ngờ đều là đang hỏi đối phương: Đây là tiểu thư đáp ứng sẽ không làm bậy?

Quý Ương liếc mắt nhìn hai người sững sờ: “Sao vậy?”

Thanh Thư lắc đầu, không biết từ đâu lấy ra một con dao găm, mắt thấy nàng muốn hạ dao, hắn giãy dụa quay đầu lại nói: “Tiểu thư, thiếu gia nói không thể làm bậy.”

Quý Ương đôi mắt trong suốt sáng ngời, “Ta không làm bậy, cũng không làm như vậy, nếu như bị thế tử nhìn thấu chẳng phải xấu hổ sao, đến lúc đó nên nói như thế nào?”

Thanh Thư vừa nghĩ cảm thấy cũng có đạo lý, liền dứt khoát ngồi xổm bên cạnh xe ngựa bắt đầu mân mê.