Chương 8: Muốn chỉ hôn

Bùi Tri Diễn trở về sân của mình thay quần áo trước, quan phục nghiêm chỉnh phức tạp, hắn cởi từng cái nút, thay áo phông mới không nhanh không chậm đi về phía phòng khách.

Tần thị tự mình đặt bát đũa, đồ ăn đều dựa theo sở thích của Bùi Tri Diễn mà làm, đĩa bánh mặt trăng kia được đặt ở phía trước nhất.

Bùi Tri Diễn bước vào ngưỡng cửa, “Mẫu thân.”

Tần thị đang cầm bát canh, nhìn hắn một cái, cụp mắt cười nói: “Diễn nhi tới rồi, mau ngồi xuống, uống bát canh trước đã.”

Hai cái ghế tròn dựa sát nhau, Bùi Tri Diễn kéo một đoạn ghế mới ngồi xuống, đưa tay nhận lấy bát trong tay Tần thị, “Mẫu thân, để con tự làm.”

Tần thị rất đẹp, năm tháng cũng không che giấu dung mạo của bà, hơn nữa cặp mắt hơi nhếch lên, thủy chung mang theo ý cười kia, quả thực giống Bùi Tri Diễn như đúc.

Bà thấy con trai kéo ghế ra xa, sâu kín thở dài, “Quả nhiên con trai lớn rồi sẽ không cần mẫu thân nữa, trước kia con đều ngồi trên đùi ta.”

Bùi Tri Diễn thần sắc không thay đổi uống canh, “Ngài nói đó là chuyện trước ba tuổi rồi.”

Tay hắn cầm lấy một miếng bánh, Bùi Tri Diễn cười nói: “Còn có cái miệng ai oán này của ngài, vẫn nên để trước mặt phụ thân dùng, mới có tác dụng.”

Tần thị bị nghẹn lời, khẽ mắng hắn, “Bớt nói hươu nói vượn.”

Bùi Tri Diễn không cãi lại, liếc mắt nhìn bánh ngọt hình trăng cong, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi ăn.

Hắn liên tiếp ăn ba miếng, mới mở miệng nói: “Mẫu thân muốn nói gì cứ nói đi, nhưng con cũng nói trước, hai bên tiệc tùng nhi tử đều sẽ không đi.”

Ngón tay đan xen nhẹ nhàng vê đi mảnh vụn trên đầu, bộ dáng ung dung làm cho Tần thị tức giận đến nghiến răng, nhưng lại vô kế khả thi. Tuy nói là con của mình, nhưng nếu muốn thay đổi chủ ý của hắn, quả thực so với lên trời còn khó hơn.

Cũng may Tần thị sớm đoán được Bùi Tri Diễn sẽ như thế, mặc dù có chút tức giận, cũng không đến mức nổi giận, chỉ nhướng mày trừng hắn một cái, nói: “Ta nói có tiệc lúc nào.”

Thật bất ngờ, Bùi Tri Diễn cười một tiếng, “Vậy là chuyện gì?”

“Ba ngày sau là ngày con được nghỉ, mẫu thân muốn con cùng ta đi Linh Tuệ Tự thắp hương bái Phật.” Tần thị cũng cầm một miếng bánh ăn, lại bổ sung một câu, “Cầu bình an cho phụ thân con.”

Bùi Tri Diễn nhìn đĩa bánh bị thiếu, khẽ nhíu mày, không để lại dấu vết đẩy đĩa về phía mình, lạnh nhạt nói: “Cầu Bồ Tát thì Bình An Bảo Tương tự linh nhất, Linh Tuệ tự là nhân duyên.

Mẫu thân có đúng là vì phụ thân mà cầu không?” Nếu Tần thị không bổ sung, Bùi Tri Diễn chưa chắc đã để ý đến điểm này.

“Con còn biết ta vì con mà cầu à?” Thanh âm Tần thị lạnh lùng, nụ cười từ ái thu lại sạch sẽ.

Nhớ tới di mẫu thường nói, mẫu thân ôn nhu nhã nhặn lịch sự, Bùi Tri Diễn lộ ra thần sắc không đồng ý.

Tần thị nói: “Muội muội con còn ba tháng nữa là sinh rồi, con thì sao?”

Bùi Tri Diễn nhướng mày, “Vậy ta phải đi chuẩn bị một phần đại lễ cho ngoại tôn.”

Tần thị không muốn cùng hắn tranh luận.

“Phụ thân con một tháng trước còn gửi thư hỏi, khi nào có thể uống trà con dâu.” Tần thị tận tình khuyên bảo nói: “Bây giờ còn kịp, chờ phụ thân con cuối năm trở về, không chừng còn có thể làm hôn sự cho con.”

Càng nói càng thái quá, Bùi Tri Diễn lắc đầu ăn cơm.

Mấy đứa em của Tần thị đều đac có nội tôn để ôm, chính mình lại ngay cả con dâu cũng không có tin tức, nghĩ đến đây, bà càng nói càng đau lòng, “Di mẫu của con chọn trúng nữ nhi của Lục thị lang, muốn tác hợp cho hai đứa, ta đều cự tuyệt, nhưng con lại không thể cùng ta đi chùa miếu một chuyến, để cho ta cầu an tâm.”

Bùi Tri Diễn nghe Tần thị thao thao bất tuyệt quở trách, giơ tay đè ép mi tâm, không thể làm gì: “Ngài đừng nói nữa, con đi.”

Tần thị dừng lại, nụ cười đắc ý lại hiện lên trên mặt, tự mình gắp thức ăn cho Bùi Tri Diễn, “Nào, ăn nhiều một chút.”

*

Trần thị gần đây bận rộn thay ngoại tôn nhà mẹ đẻ làm mai, hôm nay vừa vặn muốn đi miếu xem bát tự cho hai người, Quý Ương rảnh rỗi vô sự liền cùng đi.

“Đing...... Đoong......”

Mới đến chân núi, đã có thể nghe thấy tiếng chuông trong chùa, đi trên con đường đá xanh yên tĩnh kèm theo tiếng lá rụng xào xạc cùng tiếng chuông, xa xưa ngưng trọng.

Sự táo bạo trong lòng Quý Ương cũng trầm tĩnh theo.

“Để ý dưới chân đó.” Trần thị mở miệng nhắc nhở.

“Linh Tuệ Tự tọa lạc giữa sườn núi, đường đá xanh tuy đã được sửa chữa, nhưng cũng khó đi.”

Quý Ương gật đầu đi theo sau.

Hai bên đường nở hoa dại không biết tên, màu trắng sứ, từng đóa từng đóa điểm xuyết giữa phiến lá rất đẹp mắt, Quý Ương một đường đi xem một chút, cũng không cảm thấy đường núi khó đi.

Hai người ở trên đại điện thắp hương, Trần thị cầm Canh thϊếp đi hỏi thăm chủ trì, Quý Ương chờ ở trong điện, thấy Trần thị đi ra vẻ mặt vui mừng, liền biết là việc vui thành công.

Trần thị hướng tăng nhân thi lễ chắp tay trước ngực, “Đa tạ phương trượng.”

Tăng nhân cũng đáp lễ: “A di đà phật.”

Trần thị lại quyên tiền hương khói, mới cùng Quý Ương đi ra ngoài điện.

Trước điện, mấy hộ vệ mặc áo giáp đi nhanh qua, Trần thị hoảng sợ, Quý Ương đỡ nàng, “Mẫu thân cẩn thận.”

Nàng đem tầm mắt theo mấy người nhìn lại, ngay cả cách đó không xa ngoài đại điện Tiếp Dẫn cũng thủ không ít hộ vệ cùng nha hoàn.

Xuân Tương ở một bên nhỏ giọng nói thầm: “Không biết tiểu thư nhà ai, dâng hương cũng phô trương như thế.”

Trần thị nhìn nàng một cái, Xuân Tương lập tức im lặng.

Phật môn thanh tịnh, còn mang theo nhiều tùy tùng như vậy, chẳng qua trong hoàng thành có rất nhiều chủ nhân rụt rè, nên nếu có một vài người thể hiện kiểu đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Mấy người đi dọc theo con đường lát đá xanh, xuống núi không dễ dàng hơn lên núi, Quý Ương xách váy chậm rãi đi.

Gió xuyên qua rừng trúc lướt qua mi mắt, Quý Ương ngước mắt lên, sau đó nàng liền nhìn thấy người nọ từ dưới chân núi đi lên.

Bùi Tri Diễn chậm rãi bước lên thềm đá, phía sau chỉ có một mình Cao Nghĩa đi theo.

Quý Ương cứng đờ nhìn dây tóc hắn bị gió lay động, Bùi Tri Diễn sao lại tới đây?

Có hai lần đả kích đầu tiên, nàng cũng sẽ không cho rằng Bùi Tri Diễn là nhằm vào mình mà đến.

Hồi tưởng lại người trong đại điện Tiếp Dẫn, nàng đã quên, kiếp trước nàng cùng Tần thị đi miếu dâng hương cũng phô trương như vậy, Bùi Hầu gia yêu thương thê tử không ai không hiểu, không chấp nhận được nửa điểm sơ xuất, chỉ cần ra phủ đều có hộ vệ đi theo.

Nghĩ như vậy, Bùi Tri Diễn hẳn là cùng đi với Tần thị.

Trần thị cũng nhận ra Bùi Tri Diễn, nàng thấp giọng nói với Quý Ương: “Phía trước là Định Bắc Hầu phủ thế tử.”

Quý Ương lặng lẽ siết chặt đầu ngón tay, “Con biết.”

Ngày đó nàng ỷ vào dũng khí nhất thời, nói với Cao Nghĩa mình sẽ tự mình đi cảm ơn, nhưng mấy ngày trôi qua, mỗi khi nhớ tới sự lạnh lùng ngày đó của hắn, Quý Ương liền lùi bước.

Mắt thấy hắn càng đi càng gần, Quý Ương suy nghĩ nhanh, nếu hôm nay lại gặp, vậy không thể cứ để hắn đi như vậy.

Bùi Tri Diễn khẽ nâng cằm nhìn về phía mấy người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Quý Ương mới cong môi lên, chỉ thấy ánh mắt Bùi Tri Diễn đảo qua người nàng, sau đó tự nhiên cất bước từ phía bên cổ đạo kia đi lên núi.

Xuân Tương khó hiểu nói: “Thế tử sao lại đi về hướng đó?”

Cổ đạo kia gập ghềnh lại hẹp, cực kỳ khó đi.

Trần thị cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Bùi Tri Diễn không muốn chạm mặt với các nàng.

Đến chân núi, Trần thị mới phát hiện Quý Ương mất hồn mất vía, “Ương nhi làm sao vậy?”

Huỳnh Chi đi theo bên cạnh Quý Ương, thấy rõ ràng, tiểu thư chính là từ sau khi nhìn thấy Bùi thế tử mới như vậy.

Suy nghĩ yếu ớt trong lòng Quý Ương rối loạn, nàng vuốt cổ tay mình, vội la lên: “Vòng tay của con không thấy nữa, chỉ sợ là rớt nửa đường rồi.”

Trần thị nói với Xuân Tương: “Ngươi mau lên đó tìm xem.”

Quý Ương vội vàng cự tuyệt, “Xuân Tương không nhận ra hình dáng, con tự đi là được, mẫu thân lên xe ngựa trước đi.”

Thấy vẻ mặt Quý Ương sốt ruột, Trần thị suy nghĩ một chút gật đầu nói, “Để Huỳnh Chi đi cùng con.”

Hai bên cổ đạo chạc cây vươn ngang, vòng qua vạt áo Bùi Tri Diễn, lưu lại từng loạt dấu vết, hắn ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, bước chân không ngừng.

Cao Nghĩa cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, không cho mình lưu lại tai họa ngầm dính líu phiền toái, luôn đi theo sau thế tử.

Hắn theo sát Bùi Tri Diễn lên núi, sư phụ tiếp đón đã sớm chờ ở ngoài điện, dẫn Bùi Tri Diễn đi thiền phòng.

Tần thị chờ đến nóng lòng, nhìn thấy người cuối cùng cũng tới, tiến lên thấp giọng oán giận nói: “Sao tới trễ như vậy.”

Bùi Tri Diễn nói: “Đến phủ nha một chuyến.”

“Triều đình không có người khác sao, cái gì cũng sai con đi làm.” Tần thị nhìn thấy vết bẩn trên vạt áo hắn, nhíu mày hỏi: “Sao xiêm y cũng bẩn?”

Khóe môi Bùi Tri Diễn khẽ đè xuống, không muốn nhắc nhiều, “Không phải mẫu thân muốn dâng hương sao, mau lên đi.”

Tần thị liếc hắn một cái, trước kia nhi tử ở trong quân bà không gặp được thì thôi, bây giờ đã trở lại, vẫn bận rộn không ngừng, ở nhà cũng không thấy người, có lần nào không phải bà mời bà giục không.

Nên cưới một người để quản hắn một chút.

Đi đến đại điện, một nữ tử đang quỳ gối trên bồ đoàn dốc lòng bái Phật, Liễu Vĩ nhận được ánh mắt Tần thị đưa tới, kinh ngạc nói: “Đây không phải là Lục tiểu thư sao?”

Nữ tử quay đầu lại, dung mạo thanh lệ động lòng người, trên mặt trang điểm tinh tế, trên trán còn vẽ hoa điền tinh tế, nàng cực nhanh nhìn lại Bùi Tri Diễn, chỉ đưa ánh mắt dừng trên thân hình cao lớn của hắn liền vội vàng thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cụp mắt, đứng dậy tiến lên nói: “Tiểu nữ bái kiến Hầu phu nhân, bái kiến thế tử.”

Tần thị ôn hòa cười nói: “Chúng ta thật sự có duyên, hôm qua mới gặp, hôm nay lại gặp.”

Lục Du Ninh mím môi cười, “Có thể cùng phu nhân hữu duyên, là chuyện may mắn của tiểu nữ.”

Bùi Tri Diễn đối với hai người kẻ tung người hứng không chút quan tâm, nhìn không chớp mắt, trong lòng Tần thị khó tránh khỏi bồn chồn, nàng nhìn Bùi Tri Diễn, “Con thử nói xem?”

Bùi Tri Diễn sao lại không nhìn ra đây là do Tần thị sắp xếp, hắn chậm rãi liếc Lục Du Ninh một cái.

Ánh mắt như có thể nhìn thấu lòng người khiến Lục Du Ninh căng thẳng.

Bùi Tri Diễn nhếch môi, ý cười nhàn nhạt, “Quả thật trùng hợp.”

“Nếu Lục cô nương cũng ở đây, vậy để nàng cùng mẫu thân dâng hương đi.” Hắn mặc kệ công vụ, không phải để tới đây lãng phí thời gian.

Bùi Tri Diễn nói: “Nhi tử về nha môn trước.”

Tần thị tức giận, nhưng ở trước mặt người ngoài lại không dám để lộ ra, chỉ có thể để cho hắn đi.

Lục Du Ninh ngay cả cơ hội chen vào cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Tri Diễn rời đi.

*

Quý Ương đi dọc theo con đường cổ, ý đồ đuổi kịp Bùi Tri Diễn.

Huỳnh Chi theo sát phía sau, thần sắc khẩn trương, “Tiểu thư ngài cẩn thận a.”

Quý Ương lại càng đi càng nhanh, người nọ thân cao chân dài, nếu không mau, chờ đến khi nàng đi lên, không chừng hắn đã sớm xuống núi rồi.

Ai ngờ, một câu thành sấm.

Chờ nàng lên chùa miếu, không chỉ Bùi Tri Diễn, ngay cả Tần thị cũng đã rời đi.

Quý Ương vỗ ngực thở dốc, hai chân bủn rủn ngay cả bước đi cũng run rẩy, nàng cụp mi, trong mắt đều là khổ sở.

Chẳng lẽ nàng và Bùi Tri Diễn quả nhiên không có chút duyên phận nào sao?

Nàng đuổi theo hắn lên núi, hắn lại sớm từ đầu kia đi xuống, hai con đường, bọn họ nhất định không gặp được nhau.

Huỳnh Chi nhìn thấy ánh sáng trong mắt Quý Ương ảm đạm xuống.

“Cốc, cốc, cốc.”

Trong điện truyền đến tiếng gõ.

Một lão tăng nhân mặc áo cà sa màu trắng đứng ở trước trường án tụng kinh.

Thấy Quý Ương đi vào, hắn buông đồ trên tay xuống, nhìn sắc mặt hỏi: “Thí chủ trong lòng có nghi hoặc”

Quý Ương do dự nhiều lần mới nhẹ giọng mở miệng, “Phật viết, số bụi tích tụ trên thế gian, đều là kiếp, xin hỏi phương trượng, nếu ta không ứng kiếp, lại muốn quét bụi trừ chướng, nên giải như thế nào?”

Tăng nhân nhìn Quý Ương, vẻ mặt từ bi bình thản, “Không ứng sẽ không có cơ hội, thí chủ có lựa chọn, thiên mệnh cũng có lựa chọn.”

Quý Ương rũ mắt trầm tư, một lúc lâu sau mới buông lỏng nụ cười: “Đa tạ phương trượng chỉ điểm ra sai lầm.”

Dưới chân núi, Trần thị đợi rất lâu cũng không thấy Quý Ương xuống, thiếu chút nữa muốn tự mình đi tìm, cũng may là đợi được.

“Tìm thấy chưa?” Trần thị hỏi.

“Tìm được rồi.” Quý Ương cười cười, vươn cổ tay cho Trần thị xem.

Trần thị lúc trước thấy sắc mặt nàng không ổn, còn lo lắng tìm không thấy sẽ không trở về, “Tìm được là tốt rồi, chúng ta đi thôi.”

Quý Ương vừa ngồi lên xe ngựa đã mệt mỏi nhắm mắt lại, hai lần lên núi xuống núi, nàng đã sớm không nhấc nổi chân.

May là khúc mắc trong lòng được lão tăng nhân chỉ điểm, đã rộng mở trong sáng.

Không ai chú ý tới xe ngựa đen đỗ trong bóng tối ngoài trăm mét.

Cao Nghĩa Bách nhàm chán ngậm rễ cỏ ngồi ở ngoài xe ngựa, hắn nghĩ mãi mà không rõ, thế tử không phải vội vã đi nha môn sao, đột nhiên lại bảo không vội nữa, hơn nửa canh giờ trôi qua, cũng không biết đang chờ cái gì.

Tiếng bánh xe từ xa tới gần truyền đến, Cao Nghĩa nheo mắt nhìn xe ngựa Quý gia, lập tức nói: “Thế tử, là Quý cô nương.”

Bùi Tri Diễn nghe tiếng bánh xe tới gần rồi đi xa, hồi lâu mới nói: “Đi thôi.”