Chương 13: Lính đặc chủng 1m9 đẹp trai, anh hùng cứu mỹ nhân, trong mơ phát hiện bịt mắt bị trói lại

Tối hôm đó Vu Dư bị Tạ Gia Hiên lật tới lật lui làm mấy lần, giọng đều khàn đi mới buông tha, buổi sáng tỉnh dậy người Vu Dư đều tê hết, những cảnh tượng da^ʍ mỹ nghĩ cũng không muốn nghĩ liền vội vã đi làm

Sau khi biết dự án lớn của công ty đã thành công, Tạ Gia Hiên đại phát từ bi, mời mọi người nơi sang trọng nhất thành phố Vũ Hiên Trai, sau đó lại thêm hai ngày nghỉ phép, tính Vu Dư thích ở nhà, cũng không muốn đi chơi, liền định mấy ngày này đều ở nhà.

Gọi cơm hộp ship mang đến, lại nhìn xem tủ lạnh trong nhà còn bao nhiêu đồ, Vu Dư sáng hôm nay định đi siêu thị dạo xem, thuận thế mua ít rau về nhà, cậu ở một mình, thỉnh thoảng xuống tay, cũng làm vài món ăn đơn giản.

Lúc đi qua con hẻm nhỏ, tình cờ đυ.ng phải đám côn đồ đang giằng co, tên tóc vàng đứng một bên kiêu ngạo mà phun ra mấy lời dơ bẩn với tên tóc xanh lá đối diện, Vu Dư lén nuốt nước miếng, không muốn xen vào việc của người khác, tăng tốc chuẩn bị lướt qua.

Tiếc là cuộc đời cậu không may mắn, hai bên mắng chửi đến bốc hỏa, trực tiếp động thủ đánh nhau, tên tóc vàng trong tay cầm dao, đi lên chuẩn bị cho đối phương một nhát thật sâu, bị tên côn đồ bên cạnh dùng gậy chặn lại, trùng hợp lại trượt lên người Vu Dư.

Vu Dư trơ mặt nhìn con dao sắc nhọn đâm về phía mình, muốn tránh người đi nhưng không kịp, xong rồi, đây còn chưa kịp nghỉ ngơi vài ngày đã muốn vào bệnh viện rồi, hôm trước còn muốn để mình nghỉ ngơi nhiều hơn chút mà?

Ngay khi Vu Dư vui mừng trong đau đớn chuẩn bị cắn răng chịu đựng, một bàn tay lớn nhanh chóng nắm lấy cánh tay cầm dao của tên tóc vàng, nhẹ nhàng vặn một cái, “Á-----“ tên tóc vàng đau đến nhăn mặt, tay vô thức buông ra, dao cầm không chắc mà rơi xuống đất.

Vu Dư nhìn chằm chằm, một người đàn ông dáng người đặc biệt cao đứng chắn trước mặt cậu, thân hình cao thẳng, lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, trên người mặc một bộ đồ ngụy trang màu xám đen, cơ bắp mơ hồ nhô lên, quần đen có thắt lưng, trông càng rõ ràng cả người như tay vượn eo ong.

Anh đẹp trai! Hơn nữa khí chất không giống người bình thường! Vu Dư trong lòng kinh ngạc cảm thán một tiếng, vừa muốn đi lên nói cảm ơn, tên tóc xanh bên cảnh cho rằng có thể thừa lúc này đánh lén, lén lút chuẩn bị cho tên tóc vàng một gậy, Vu Dư hoa mắt, cũng không nhìn thấy động tác của người kia, vừa văn vừa xoay tước vũ khí của tên tóc xanh kia, ấn lên trên đất van lên.

Tên tóc vàng bị dọa đến không dám kêu lên, gọi đàn em rồi chuẩn bị chạy đi, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, xe cảnh sát nhấp nháy đèn lao đến, trực tiếp bao vây con hẻm, một mảnh hỗn loạn trong tiếng la hét, mấy vị cảnh sát đem mấy tên lưu manh bắt lại toàn bộ, giống như trói gà con đưa lên xe cảnh sát.

Vu Dư như người qua đường đen đủi bị cuốn vào trong, cũng được lịch sự mời đến đồn cảnh sát hỏi đôi câu, mô tả tình huống một chút, không còn vấn đề gì nữa được an ủi mấy câu rồi thả đi.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, cậu nhìn thấy cục trưởng cụ cảnh sát đứng ở cửa đồn bắt tay liên tục, nhiệt tình nói với vị đẹp trai cao to kia: “Đội trưởng Châu, thật sự là làm phiền ngày nghỉ của cậu còn phải đến đây một chuyến, giúp mấy tên lưu manh trẻ tuổi ít học này, trước đây đã xảy ra mấy lần đấu đá rồi, lần này thế mà dám cầm dao xằng bậy trên đường, cũng may cậu đến xử lý kịp!”

Sắc mặt của người đàn ông kia bình thản nói: “Không sao, gặp chuyện tiện tay liền báo nguy thôi.” Hắn và cục trưởng hàn huyên mấy câu, gặp chuyện xử lý cũng không sai biệt lắm, liền nhìn thấy thanh niên vừa nãy được cứu ở bên cạnh cười với hắn.

“Xin chào, tôi tên Vu Dư, vừa nãy thực sự cảm ơn anh, nếu không phải anh cản lại lần kia, tôi lúc này chắc đang trong bệnh viện rồi!” wa, đứng gần nhìn thật sự rất cao, chắc cao một mét chín mấy luôn đó? Vu Dư cảm thán.

Người đàn ông lông mày hơi nhu hòa lại, hắn giơ tay nắm lấy tay Vu Dư, lắc lắc: “Dễ như trở bàn tay mà thôi, Châu Khải Thâm”

Ấn tượng của Châu Khải Thâm với Vu Dư rất tốt, hắn vốn dĩ lần này hoàn thành nhiệm vụ của đội về nghỉ ngơi một chuyến, lúc đi qua con hẻm nhìn thấy một người khí chất thanh tú, thanh niên mềm mại trông có vẻ rất dễ bắt nạt bị tấn công, không tự chủ được mà lên chặn lại, lực đạo đều chưa khống chế được, tên tóc vàng đoán chừng hiện tại cánh tay bầm tím chưa tan

Vu Dư bị giọng nói trầm thấp kia kí©h thí©ɧ lỗ tai đến tê dại, trong lòng nghĩ anh đẹp trai này giọng cũng dễ nghe quá đi, cậu nghĩ nghĩ vừa này nghe thấy người đàn ông này đang nghỉ phép, lấy hết can đảm mời: “Anh hiện tại rảnh không? Tôi còn chưa ăn cơm, vừa hay mời anh ăn một bữa, coi như là cảm ơn.”

Châu Khải Thâm nhìn gương mặt tươi cười của Vu Dư có chút sửng sốt, hắn vốn dĩ cao, như vậy nhìn qua Vu Dư bé còn chút xíu, làn da dưới ánh mặt trời căng bóng lên như da em bé, trông có vẻ như nhéo rất sướиɠ, Châu Khải Thâm lén lút động động ngón tay, bừng tỉnh lại hắng giọng: “Có thể, cậu có gì muốn ăn không?”

Vì thế dưới tình huống hai bên đều có ấn tượng tốt, Vu Dư mời Châu Khải Thâm ăn một bữa, trên bàn ăn hai người ngoài ý muốn phát hiện tính cách còn rất hợp, Châu Khải Thâm trầm mặc ít lời nhưng chủ đề gì cũng rất nghiêm túc lắng nghe, Vu Dư bình thường không nói nhiều, trước mặt Châu Khải Thâm lại thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, hai người ăn cơm xong còn trao đổi cách thức liên lạc, còn thêm wechat, hẹn có thời gian lại gặp nhau.

Vu Dư rất vui vẻ kết bạn được với người như vậy, cậu vốn còn có quen biết một vài người bạn, sau đó công việc rất bận rộn, tan làm về nhà cả người sức lực đều tiêu hao hết chỉ muốn ở nhà, bạn học trước đây dần ít liên lạc, đa số thời gian tự tận hưởng một mình, nhưng thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô đơn, hôm nay lấy hết dũng khí kết bạn với người thích hợp, cũng có lẽ về sau có thể nói chuyện nhiều hơn, cậu nghĩ.

Đương nhiên, cậu lúc này còn không biết sau này người cậu gặp được và cuộc sống của cậu sẽ có nhiều màu sắc ra sao.

Buổi tối đến thời gian nghỉ ngơi, Vu Dư nhắm mắt lại mở mắt, thế mà phát hiện trước mặt mình một màn đêm bao trùm, tay vừa muốn giơ lên lại phát hiện mình không cử động được.

Đây là tình huống gì vậy? Vu Dư bình tĩnh lại, quay trái quay phải kiểm tra xem tình cảnh của chính mình lúc này, mắt cậu bị che lại, hai tau bị trói vào lưng ghế, cả người ở tư thế ngồi, cậu mở miệng thử phát ra tiếng: “Đây là đâu? Có ai không?”

Thanh âm khàn khàn không kiên nhẫn vang lên: “Gọi hồn à, ngoan ngoãn đợi đi!”

Một bàn tay tàn ác ý vỗ vỗ lên mặt Vu Dư, “Người bạn kia của mày cản trở chuyện của bọn tao, coi như mày xui, hôm nay bắt mày đến đây chính là muốn chỉnh lý chỉnh lý nó!”

Vu Dư bị vỗ sườn mặt mơ hồ không hiểu, cậu bị bắt cóc rồi? Bạn bè lại là ai? Ngay lúc trong đầu cậu đang tràn ngập dấu hỏi, tiếng kẽo két của cảnh cửa sắt bị đẩy ra vang lên, giọi nói sắt đá vang lên truyền đến.”

“Tôi và cậu ta không thân, có gì thì hướng đến tôi đây này.” Giọng nói ẩn chứa tức giận đè xuống thấp hơn bình thường, tỏ ra càng từ tính hơn, là Châu Khải Thâm!