🌸 [TG1] Chương 1: Hệ thống pháo hôi

[Tinh! Hệ thống pháo hôi đã liên kết với kí chủ thành công]

[Nhân vật: Ngôn Úc

Nam xứng pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết BL không có tiền lại còn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội mức độ nhẹ. Tính cách nhút nhát, nhu nhược nhưng là một vlogger gợϊ ȶìиᏂ. Sau nửa năm thuê chung phòng với nam chính thì bởi vì không có tiền mà lang thang đầu đường xó chợ, không rõ tung tích.]

Nói tóm lại là một nhân vật pháo hôi cần làm theo từng bước trong cốt truyện.

* * *

Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm.

Ngôn Úc tắm rửa thân thể, mí mắt khẽ rung động.

Cậu không biết tại sao hệ thống lại liên kết cậu với nhân vật pháo hôi, nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, trong đầu cũng không có chút ký ức nào, chỉ có một trực giác mông lung cho cậu biết mình là ai, là người như thế nào.

Tính cách cậu mềm mỏng, trước mắt chỉ có thể nghe theo hệ thống diễn cho tốt nhân vật này.

‘Mình sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.’ Cậu nghĩ.

Dòng nước chảy nhanh qua làn da trắng nõn của Ngôn Cát, rõ ràng trông thân thể khá là gầy yếu nhưng lại được bao phủ bởi lớp da mềm mại, mịn màng.

Đầṳ ѵú màu hồng nhạt bị nước chảy lay động, động tác Ngôn Úc tắm rửa dừng lại, vành tai đỏ bừng lên đổi hướng khác.

Từ khi xuyên qua, dường như thân thể của cậu ngày càng trở nên mẫn cảm.

Nhất là chỗ kia ở nửa thân dưới.

Giống như đáp lại, phía sau dươиɠ ѵậŧ trắng hồng ở thân dưới Ngôn Úc, hoa huyệt non nớt rung đang run rẩy, lộ ra một tia nước long lanh.

Đầu ngón tay tắm rửa của Ngôn Úc run lên, từ từ xoa xoa hoa huyệt, nhưng càng xoa thì phần gáy của cậu càng đỏ ửng hơn.

“Cạch—-” Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.

Khí lạnh từ bên ngoài phả vào người Ngôn Úc, khiến cậu run rẩy một hồi.

Thịnh Cẩm, chủ thuê nhà của Ngôn Úc và cũng là nhân vật công chính trong câu chuyện xuyên qua này.

Nhanh chóng kéo khóa quần xuống, tiếng nước chảy tí tách vang lên bên tai Ngôn Úc.

Mắt thường cũng có thể thấy được, thân thể vốn đang thả lỏng của Ngôn Úc dần trở nên căng thẳng, giống như ngón co quắp lại, cả người lộ ra vẻ ngây ngốc, hoàn toàn phù hợp với ấn tượng không mấy rõ ràng của Thịnh Cẩm về cậu.

Thoáng liếc mắt qua, thân thể trần trụi của khách thuê trọ bên cạnh hắn này hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt hắn.

Thịnh Cẩm không ngờ khi mình xông vào sẽ nhìn thấy cảnh như vậy, biết là Ngôn Úc sợ người, nhưng ánh mắt nóng rực của hắn lại dính chặt lên người Ngôn Úc, làm thế nào cũng không dứt ra được.

Thân thể này trong trí nhớ luôn bị che giấu dưới quần áo rộng thùng thình nên không được chú ý, không ngờ khi tắm rửa lại xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Ngôn Úc bị Thịnh Cẩm nhìn chằm chằm làm cho không thoải mái, khuôn mặt đẹp đẽ nhìn xuống sàn nhà, bối rối mấp máy môi, chỉ ước mình rụt lại được ngay lập tức.

“Cậu……”

Thịnh Cẩm đột nhiên lên tiếng, giọng nói có phần khô khốc: “Cậu luôn trắng như vậy à?”

Nói xong nhìn thấy Ngôn Úc bị hơi nước bao trùm bối rối ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt.

‘Cậu bé xinh đẹp này muốn khóc à’. Thịnh Cẩm nghĩ.

Ngôn Úc cố nén nước mắt, không lên tiếng.

Xem người khác tắm thì thôi đi, đâu có ai còn hỏi chuyện hư hỏng như vậy chứ?

Nhưng Ngôn Úc không dám nói, cậu sợ.

Ý muốn thấy cậu khóc càng mãnh liệt hơn: “Sao cậu lại không trả lời tôi? Này là đang muốn khóc? Nhút nhát như vậy à.…..” Giọng nói rõ ràng còn mang theo tia hung ác.

Nói xong câu cuối, Thịnh Cẩm thở phì phò bất thường, hắn mong chờ nhìn về phía Ngôn Úc, ngay cả đầu ngón tay cũng đang hưng phấn.

Đúng như hắn đoán, vừa dứt lời, nước mắt của Ngôn Úc không kiềm lại được mà chảy xuống, chảy xuống thân thể trắng nõn của cậu rồi chảy xuống sàn nhà.

Khóe mắt bởi vì khóc mà đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng đỏ, giống như một con búp bê nhỏ bị tô màu lên người.

Mỗi lần cậu run rẩy, tên bại hoại nào đó lại thở dồn dập.

Thịnh Cẩm đang nhìn, Ngôn Úc cảm nhận được rõ ràng điều đó.

Cậu không muốn khóc, nhưng mà cậu không kiềm lại được.

Như Thịnh Cẩm đã nói, cậu quá nhút nhát, hệt như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích, chưa từng chịu bất kì uất ức nào, cho nên vừa đυ.ng một cái thì mắt cậu liền đỏ lên chảy ra nước mắt.

Thấy Ngôn Úc trước mặt khóc càng ngày càng kịch liệt, Thịnh Cẩm không khỏi có chút bối rối, hắn tưởng mình thích việc bắt nạt thiếu niên ngây thơ.

Nhưng khi thật sự chọc người ta khóc, hắn lại bắt đầu sốt sắng.

Cậu bé xinh đẹp khóc đến đau lòng, vẫn nên cười mới làm cho hắn cảm thấy xinh đẹp hơn, dù muốn khóc thì cũng phải...... Khóc trên giường hắn.

"Đừng, đừng khóc nữa."

Thịnh Cẩm tay chân luống cuống bắt đầu che đi dươиɠ ѵậŧ đang cương lên của mình, tiến lên hai bước, rồi lại nghĩa tới Ngôn Úc mà biết sẽ rất khϊếp sợ, liền dừng lại, dịu dàng nói: "Là tôi không đúng, tôi lỡ lời, cậu đừng khóc nữa được không?"

Ngôn Úc không biết phải làm sao, nước mắt lưng tròng.

Ngay khi Thịnh Cẩm chuẩn bị mở miệng nói ra lần nữa lời đã nghĩ trong đầu, Ngôn Úc vẫn còn đang run rẩy không ngừng không biết lấy dũng khí từ đâu mà ba chân bốn cẳng chụp lấy cái áo T-shirts rộng thùng thình, cố gắng nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Cũng ngay khi tay chạm đến nắm cửa, bị Thịnh Cẩm nắm lấy cổ tay, sống lưng run lên vì sợ hãi.

Thật mềm......

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Thịnh Cẩm, ngón tay dùng lực nắm lấy cổ tay trắng nõn của Ngôn Úc, đầu ngón tay ấn xuống da thịt mềm mại.

Không biết cậu thiếu niên trông yếu ướt nhút nhát này sao da thịt lại mềm như vậy.

Mắt Ngôn Úc đỏ hoe, nhân lúc Thịnh Cẩm đang ngây người, bối rối cố hất tay hắn ra, mở cửa thở hổn hển chạy ra ngoài.

Như thể sau lưng có một con mãnh thú hay dòng nước lũ nào đó đang đuổi theo.

Thịnh Cẩm ngây người tại chỗ, mơ hồ nhớ lại sự mềm mại còn vương lại trên ngón tay, hơi nước ngập tràn, còn có mùi hương trên người Ngôn Úc.

Rất trắng, rất thơm, rất đẹp và cũng rất mềm.

Cổ họng Thịnh Cẩm khô khốc, cậu ấy sẽ không sao? Ở trong phòng.