[TG1] Chương 6.1: Phong Mặc Từ lén rình trộm người ta làʍ t̠ìиɦ (H)

Cuộc ân ái kịch liệt khiến Ngôn Úc nhịn không được mà bắt đầu lấy lòng chủ nhân của cây dươиɠ ѵậŧ đang cắm trong cơ thể mình.

Cậu nhẹ nhàng xen lẫn chút ngây ngô, hôn lên môi Thịnh Cẩm, hy vọng đối phương có thể đối xử với cậu dịu dàng hơn.

“Hu hu……”

Ngôn Úc bị cây gậy thịt kia cᏂị©Ꮒ huyệt đến chảy nước mắt: “Anh, anh đừng dữ như vậy…… Thịnh, Thịnh Cẩm……”

Nơi giao hợp của hai người hoàn toàn nhớp nháp.

Người Thịnh Cẩm khô nóng, cắn lên cái má trắng nõn của Ngôn Úc, khàn giọng nói: “Dữ? Tôi chỉ sợ mình còn chưa đủ dữ, tiểu mỹ nhân.”

Ngôn Úc thở gấp, cậu đá nhẹ vào bắp đùi Thịnh Cẩm bằng hai chân mềm oặt.

Chỉ thấy dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt chảy ra càng nhiều hơn, dươиɠ ѵậŧ xấu xí kia cũng bị âʍ đa͙σ phấn nộn mυ"ŧ chặt.

Theo từng cú đâm tàn nhẫn của gậy thịt, niêm mạc non nớt bao lấy đầu khấc trong tử ©υиɠ càng ngày càng mềm.

Tiếng vỗ nước vang lên khắp phòng.

Mũi Ngôn Úc ửng hồng, cánh tay ôm chặt Thịnh Cẩm, cậu chẳng thể nào hiểu nổi vì sao động tác thọc rút dưới thân lại đột nhiên trở nên nhanh như vậy.

Thịnh Cẩm thở ra một hơi cực nóng, đầu hắn giờ chỉ quanh quẩn tiếng gọi “chồng ơi” của Ngôn Úc lúc trước.

“Tiểu mỹ nhân, gọi thêm một tiếng đi, lại gọi tôi là “chồng ơi”, tôi sẽ tha cho cậu.” Hắn thở hổn hển.

Bờ mông trắng nõn của Ngôn Úc bị hai hòn dái đánh đến sưng đỏ, nước mắt trào ra một cách mất kiểm soát, cậu cắn chặt môi nức nở, thịt huyệt siết chặt đến biến dạng.

Ngôn Úc lắc đầu, đôi mắt to xinh đẹp mang theo vẻ sợ hãi nhìn về phía khe cửa Thịnh Cẩm chưa khép chặt.

Vùi đầu vào cổ Thịnh Cẩm, cậu cố gắng chôn tiếng rên trong đó. Dưới sự va chạm kịch liệt của thanh hung khí dưới thân, thỉnh thoảng một vài âm thanh ái muội sẽ mất kiểm soát mà trào ra.

Những ngón chân trắng hồng co quắp lại, càng ngày càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ thong thả chảy xuôi từ trên xuống dưới.

“Thịnh Cẩm, xin anh…… A ~ không được, không được……” Cả người Ngôn Úc run rẩy, cây dươиɠ ѵậŧ giữa huyệt kia lớn đến đáng sợ: “Chồng à, ưm! Chồng à…… Đừng mà, mau dừng lại……”

Tử ©υиɠ mυ"ŧ chặt đầu khấc hùng vĩ, rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, thịt huyệt cũng theo đó mà run rẩy.

Phần âʍ ѵậŧ bị hai cánh môi âʍ ɦộ bao lấy dần sưng đỏ, run rẩy nổi bọt nước.

Đầu Ngôn Úc trống rỗng, khóc lóc một cách đáng thương, ngón tay hồng hồng vô lực bám ở trên vai Thịnh Cẩm, cả người giống như một con búp bê bằng bông tinh xảo bị kẻ điên chơi hỏng.

Dâʍ ɖị©ɧ chậm rãi chảy xuôi, dính đầy hai chân trắng bóc. Thịnh Cẩm mê muội liếʍ hết những giọt mồ hôi trong suốt lấm tấm trên làn da mềm mại, ấm áp của cậu.

Ngọt, thơm, giống như chính bản thân Ngôn Úc vậy.

Phía bên kia khe cửa chưa được Thịnh Cẩm đóng kín.

Tay Phong Mặc Từ xách một cái hộp bánh kem còn mới, lúc gã đi ngang qua cửa hàng bánh kem, vừa liếc mắt liền nhìn trúng nó.

Rất giống Ngôn Úc, vừa trắng, vừa mềm, vừa ngọt miệng.

Nhưng gã không nghĩ tới khi về nhà sẽ phát hiện, vị khách trọ mà gã coi trọng lại bị người khác nhanh chân nếm trước.

Tiếng rêи ɾỉ mềm mại của Ngôn Úc xuyên qua khe cửa làm cả người gã tê dại.

Trong phòng ngủ tối tăm, tiểu mỹ nhân trắng trẻo bị một cây dươиɠ ѵậŧ xấu xí xỏ xuyên, bụng nhỏ nõn nà gồ lên thành hình dạng côn ŧᏂịŧ.

Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng, khiến Phong Mặc Từ muốn cẩn thẩn nhấm nháp nó trong miệng.

Gã giống như một kẻ rình trộm, lén lút ngắm nhìn cơ thể trần trụi của Ngôn Úc sau cánh cửa, cả người đều khô nóng.

Một Phong thiếu gia luôn không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, bây giờ lại xem lén đến mức cương cứng.

Trong phòng, ngoài phòng đều khiến Ngôn Úc sợ hãi.

Cậu khóc đỏ cả mắt, nép ở trong ngực Thịnh Cẩm, thừa nhận từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.

Tử ©υиɠ ngây ngô hiển nhiên không chứa nổi nhiều dịch thể đặc sệt như vậy, cái bụng trắng mềm của cậu dần phồng lên, bị Thịnh Cẩm nhẹ nhàng sờ soạng, vuốt ve.

Chủ nhà xấu xa đặt Ngôn Úc ở trên giường, phía dưới hai người dính chặt vào nhau.

Thịt hồng non mềm chỗ cửa huyệt hơi co lại, khi cây gậy thịt thô cứng kia rút ra, chất lỏng màu trắng sữa sền sệt cũng theo đó mà phun ra.

Cơ thể Ngôn Úc còn đang run rẩy.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chảy xuôi từ âʍ đa͙σ, nhưng tử ©υиɠ lại đóng chặt, khiến rất nhiều chất lỏng nóng bỏng bên trong bị tắc lại.

“Hu hu hu……Căng, căng quá.”