[TG1] Chương 17: Bị chó thối đang ghen làm đến thô bạo (H)

Không ai có thể bình tâm như vại trước mặt Ngôn Úc, dù là thần tiên cũng không thể.

Thịnh Cẩm bây giờ chính là ví dụ tốt nhất.

Thiếu gia mạnh bạo hung dữ đang cố gắng lấy lòng mỗi một bộ phận trên cơ thể vợ yêu.

Dươиɠ ѵậŧ trào dâng ý chí chiến đấu, nhanh chóng ra ra vào vào giữa tầng tầng lớp lớp thịt huyệt bao vây, đầu khấc chọc thẳng tới tử ©υиɠ, dường như có chấp niệm nào đó nên nhất định phải đi vào.

Cơ thể nhỏ bé của Ngôn Úc nằm lọt thỏm dưới thân Thịnh Cẩm, khuôn mặt chuyển sang màu hồng mất tự nhiên, môi đỏ khẽ mở: “Ưm…… Không, bỏ cuộc, nhanh quá…… Hu hu, Thịnh Cẩm……”

Đầu ngón tay bấu chặt lấy ga giường phía dưới, nếu không phải đang nằm trong cái ôm của Thịnh Cẩm, Ngôn Úc đã bị động tác cᏂị©Ꮒ huyệt nhanh đến chóng mặt này đâm bay từ lâu.

“A ~ xấu xa, chó thối…… chó thối……” Cậu bất giác nức nở.

Cơ thể Thịnh Cẩm nóng đến kinh người, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt đang chảy xuống của Ngôn Úc: “Ừ, tôi là biếи ŧɦái, một con chó thối muốn cᏂị©Ꮒ nát tử ©υиɠ của vợ.”

Dù thịt huyệt có dịu dàng níu kéo đến đâu, mục tiêu gậy thịt hướng tới vẫn là cái tử ©υиɠ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ phá hỏng kia.

Theo những cú đâm thúc mãnh liệt, dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt lịm của Ngôn Úc từng chút một vẩy ra khắp nơi, làn da trắng nõn lưu đầy dấu ấn do Thịnh Cẩm để lại.

“Ưm……” Đôi chân trắng nõn của tiểu mỹ nhân bị một cây gậy đâm mở, run nhẹ trên ga giường theo từng đợt va chạm.

Không biết từ lúc nào, hoa huyệt dần xuất hiện cảm giác tê ngứa khi được thỏa mãn. Cứ mỗi lần gân xanh trên cán gậy cọ xát vào vách huyệt mềm mại, từng dòng điện lưu tinh tế lại lan ra, kí©h thí©ɧ mỗi bộ phận trên cơ thể Ngôn Úc.

Làm sao bây giờ……

Hai mắt Ngôn Úc thất thần, dâʍ ɖị©ɧ dưới thân xối xả từng dòng, sau đó bị Thịnh Cẩm đâm bắn ra ngoài.

Cứ liên tục như vậy, tựa như để mặc cho tiểu mỹ nhân bị xỏ xuyên tàn nhẫn, trái tim Thịnh Cẩm đập dữ dội hơn bao giờ hết.

Thậm chí trong giây lát, hắn thật sự muốn đóng đinh Ngôn Úc trên cái giường này, thẳng đến khi tử ©υиɠ bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầy đến nỗi không thể rót thêm được nữa.

Ngón tay Ngôn Úc bấu chặt lưng Thịnh Cẩm, lọt vào đáy mắt chính là sự đan xen giữa màu trắng như tuyết và màu da bánh mật, khuôn mặt nho nhỏ của cô vợ xinh đẹp lúc này đã giàn giụa nước mắt.

Xấu xa…… Quá, quá thô bạo, sao Thịnh Cẩm lại thô bạo như vậy chứ……

Dươиɠ ѵậŧ trong hoa huyệt toan tính dùng hình dáng xấu xí để hung hăng xỏ xuyên tử ©υиɠ non nớt của tiểu mỹ nhân.

Nhằm thực hiện ý tưởng to gan ấy, Thịnh Cẩm tăng nhanh tốc độ đẩy eo, cổ tử ©υиɠ dần trở nên mềm xốp. Ngón tay Ngôn Úc nỗ lực bấu víu cánh tay Thịnh Cẩm: “A ~!!”

Qυყ đầυ đột ngột đâm vào, bụng nhỏ của Ngôn Úc liền run rẩy. Trên cái bụng trắng nõn kia, hình dáng cây dươиɠ ѵậŧ đã nổi lên cực kỳ rõ ràng.

Cậu nghẹn ngào nức nở, chóp mũi đỏ ửng: “Xấu xa…… A ~ căng quá, bụng căng quá, ưm ~”

Đầu khấc bị tử ©υиɠ bao lấy mang đến kɧoáı ©ảʍ cực kỳ thoải mái, trán Thịnh Cẩm nổi gân xanh, nỗ lực kiềm chế du͙© vọиɠ muốn đẩy nhanh tốc độ thắt lưng. Hắn cố ý đưa đẩy thật chậm, nhưng cũng tràn đầy kí©h thí©ɧ để giúp Ngôn Úc giảm xóc.

“Thoải mái không?” Hắn hỏi.

Cơ thể Ngôn Úc run rẩy, cảm giác sung sướиɠ kia gần như đã phá nát lý trí cậu, giờ trong đầu chỉ còn lại dư vị tán loạn: “Hu hu hu…… Không thoải mái……”

“Quá thô bạo, Thịnh Cẩm, anh quá thô bạo…… Chẳng thoải mái chút nào……”

Một vài sợi tóc đen dính lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Úc, đáy mắt cậu ngập hơi nước, môi đỏ mọng, hơi bĩu ra khi nói chuyện —— “Xấu xa……”

Đây là đánh giá của cậu đối với Thịnh Cẩm.

Thật sự cực kỳ xấu xa, sao lại có người xấu xa như hắn chứ, rõ ràng cậu đã rất ngoan rồi, cớ gì phải thô bạo như vậy.

Nhưng tiểu mỹ nhân ngốc nghếch không biết, sự ngoan ngoãn của cậu càng khiến đối phương nổi lên du͙© vọиɠ muốn chơi hư cậu.

Tốt nhất là phải dữ một chút, tàn nhẫn một chút, bằng không tiểu mỹ nhân ngốc như vậy sao có thể nhớ tới hắn chứ.

Đây là logic được tất cả những con chó thối và chó hư công nhận.

Nhưng dù thật sự làm như vậy, bọn họ vẫn sẽ vô thức nghĩ cho cô vợ bé bỏng của mình.

Thịnh Cẩm đáp “ừ”, dịu dàng hôn lên đôi môi lúc trước bị hắn mυ"ŧ đến sưng đỏ của Ngôn Úc, khẽ nói: “Thực xin lỗi”.

“Ưm……”

Ngôn Úc rưng rưng nước mắt, chỉ có thể bị động thừa nhận. Tốc độ thọc rút của dươиɠ ѵậŧ dưới thân dần chậm lại, cọ xát đến mức dâʍ ɖị©ɧ của tiểu mỹ nhân ứa ra, thịt huyệt đói khát ngậm chặt cán dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng. Cậu ngập ngừng đôi chút, sau đó đỏ mặt nói: “Nhanh một chút được không?” Từ cuối nhỏ tới mức gần như không nghe rõ được.

Tiểu mỹ nhân cũng sẽ xấu hổ, đặc biệt là khi phải đối mặt với những tình huống như vậy.

Thịnh Cẩm cười đáp: “Tuân mệnh.”

Thời điểm cô vợ xinh đẹp dạy dỗ chó thối, thật ra cũng là lúc chó thối dạy ngược lại cho chủ nhân.

Vách tràng mềm mại hồng hào bên trong hoa huyệt co rút, si mê quấn quýt cán gậy, dần dần chuyển sang màu đỏ tươi theo chuyển động nhanh dần của dươиɠ ѵậŧ.

Đầu khấc ma sát với tử ©υиɠ nhỏ bé, chưa từng ra khỏi cái động ấm áp này. Tầng tầng lớp lớp thịt da^ʍ dường như không biết mệt mỏi mà quấn chặt lấy thân cán. Mỗi một lần thọc rút đều sẽ moi ra dịch thể tươi mới.

Hàng mi Ngôn Úc ướŧ áŧ. Dâʍ ŧᏂủy̠ dưới thân cũng không biết đã chảy bao nhiêu lần. Gậy thịt non nớt run rẩy bắn tinh, bắn hết lên cái bụng trắng nhỏ mềm mại của cậu. Hương thơm ngọt ngào bay ra khắp phòng.

“Chậm, chậm một chút……”

Ngôn Úc chịu không nổi, muốn chính là cậu, không muốn cũng chính là cậu, giống như một tên ngốc vừa tham lam lại thiếu sức chịu đựng.

Hai chân giật giật ga giường, vệt hằn đỏ trên đùi bị tất chân in ra cũng dần nhạt bớt, bằng không con chó thối đang hăng say cày cuốc này tuyệt đối sẽ không tha cho cậu dễ dàng như vậy.