Chương 27: Song long / Hai con chó xấu xa chơi 3P với vợ (H) 1

Bờ mông mềm mại của Ngôn Úc bị đè ép bởi những cú thọc sâu đến từ Phong Mặc Từ, giống như bơ chảy tràn ra:

“Không, chậm một chút, các anh, a ~ chậm một chút được không?”

Hốc mắt cậu đỏ bừng:

“Ưm…… Đừng, đừng thô bạo như vậy mà……” Ngữ điệu mang theo sự ngọt ngào không dễ bị phát hiện.

Máu trong cơ thể Thịnh Cẩm và Phong Mặc Từ đồng loạt sôi trào, hai cây dươиɠ ѵậŧ chỉ cách một tầng vách thịt, nhưng đều đang cứng rắn cᏂị©Ꮒ huyệt nhỏ của vợ yêu.

Tại thời khắc này, suy nghĩ của hai con chó thối đều thống nhất ngoài dự đoán —— muốn cᏂị©Ꮒ vợ đến mức không còn sức để tìm thằng đàn ông khác nữa.

Sự va chạm kịch liệt của hai người khiến da^ʍ thuỷ Ngôn Úc chảy ròng ròng, tiếng nước đánh ‘bạch bạch’ vang lên bên tai cả ba, tiểu mỹ nhân xấu hổ mà hồng thành một cục.

Cậu nức nở, khóc đến mức khoé mắt ửng đỏ, không biết bản thân vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này, giống như một con yêu tinh chuyên đi hấp thụ dương khí từ đàn ông vậy.

Tiếng rêи ɾỉ càng thêm mềm nhũn.

Hai con chó lớn dường như nổi lên ý muốn tranh đấu, từng chút một hướng về nơi sâu nhất trong tiểu mỹ nhân mà cắm cắm. Cây gậy nơi hậu huyệt mỗi lần thọc rút đều sẽ chính xác ấn vào chỗ nhô lên kia, khiến Ngôn Úc rùng hết cả mình, ngón tay bấu chặt lấy bắt vai của Thịnh Cẩm.

Tiểu mỹ nhân khóc như hoa lê đái vũ, nghẹn ngào nói:

“A ~ không, nhanh quá, ha a ~ mạnh quá……”

Cậu lắc đầu:

“Khó chịu, ưm ~ sắp, tôi sắp hỏng rồi……”

Dươиɠ ѵậŧ đỏ tím của Thịnh Cẩm mỗi lần đâm đều công kích tới cổ tử ©υиɠ non nớt của cô vợ xinh đẹp:

“Khó chịu? Vì sao lại khó chịu, không phải em thích như vậy sao? Tiểu mỹ nhân.”

Những lời này khiến bụng nhỏ của Ngôn Úc căng chặt, giống như giữa những đợt sóng động tình hỗn loạn, cậu vẫn hiểu được ý của Thịnh Cẩm. Cái miệng nhỏ hơi mở ra, đầu lưỡi mềm mại bên trong cuộn lại theo từng tiếng rêи ɾỉ, phảng phất có thể trông thấy bọt nước nổi lăn tăn nên trong.

“Hu hu hu…… Đồ xấu xa……”

Thịnh Cẩm là con chó đầu tiên của Ngôn Úc. Chỉ cần con chó này nghĩ đến việc hắn có thể độc chiếm cô vợ xinh đẹp ngay từ đầu, liền hận không thể đá bản thân ngu ngốc ấy sang một bên.

Vì thế, động tác dưới thân càng thêm hung hăng hơn, hoàn toàn là muốn cᏂị©Ꮒ nát Ngôn Úc, cᏂị©Ꮒ đến nỗi khiến cậu không thể rời khỏi hắn được nữa.

“Ha a ~ đồ ngốc!” Ngôn Úc mắng, da^ʍ thuỷ dưới thân không ngừng chảy tí tách.

Phong Mặc Từ ở phía sau cũng chẳng rơi vào thế yếu. Gã bắt lấy thắt lưng tinh tế của Ngôn Úc, từ từ để lại dấu hôn trên cái gáy mẫn cảm của mỹ nhân.

Gậy thịt thọc vào rút ra từ giữa đùi, dươиɠ ѵậŧ đỏ đậm mỗi lần đâm đều chọc tới tuyến tiền liệt Ngôn Úc, làm cậu nức nở không thôi. Trong thoáng chốc, Ngôn Úc thậm chí còn bị kɧoáı ©ảʍ khổng lồ này đánh đến thất thần.

Nước mắt cậu lăn dài, ngón tay đáng thương bấu víu ở trên người Thịnh Cẩm: “Hu hu……Đừng, đừng như vậy…… Không cần, a ~ Đừng dữ với tôi như vậy, được không?”

Giọng nói lạnh lùng bẩm sinh của Phong Mặc Từ vang lên: “Không dữ.” Hơi có chút khàn khàn.

Quả thật không dữ, da^ʍ thịt trong huyệt nhỏ tiểu mỹ nhân chỉ bị đυ. nát mà thôi.

“A ~” Tử ©υиɠ Ngôn Úc bị chó xấu đâm mạnh, chân ngọc đeo xiềng xích nhẹ nhàng đạp vào cẳng chân Thịnh Cẩm một chút, không đau, nhưng đã là lực lớn nhất mà Ngôn Úc có thể dùng.

Thời điểm được người nuôi yêu thương, chim hoàng yến bé nhỏ chỉ biết khóc lóc, chỉ biết nức nở, cho rằng chỉ cần như vậy, người nuôi sẽ đau lòng, sẽ buông tha cho cậu, không nghĩ tới cậu càng để lộ sự rách nát mỹ lệ, bọn họ lại càng không bỏ qua cho cậu.

—— sẽ chỉ càng muốn chiếm hữu một cách tàn nhẫn hơn thôi.

Ruột bị dươиɠ ѵậŧ cᏂị©Ꮒ đến mức vừa mềm vừa nhiều nước, mỗi lần đều làm Phong Mặc Từ và Ngôn Úc cảm thụ được kɧoáı ©ảʍ tột cùng.

Tiểu mỹ nhân sướиɠ tới nỗi ngay cả chân tóc đều không ngừng run rẩy, mồ hôi thơm tho trên người dường như muốn xua đi cái lạnh giá trong phòng, đôi môi hồng hào xinh xắn bị con chó thối đối diện hôn liếʍ.

“Ưm……” Cậu khẽ há cái miệng nhỏ, để mặc Thịnh Cẩm tiến vào.

Lưỡi mềm bị chó thối đùa bỡn, liếʍ mυ"ŧ, giống như ăn như thế nào cũng không đủ. Thịnh Cẩm càn quét khắp khoang miệng Ngôn Úc, nước bọt ngọt ngào đều bị hắn cẩn thận ăn sạch, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê.

Dâʍ ɖị©ɧ dưới thân Ngôn Úc, theo những lần va chạm mà chảy ra từ giữa hai chân xuống mặt đất. Không ai biết giờ phút này tại nơi đây, đang diễn ra một cảnh làʍ t̠ìиɦ dâʍ đãиɠ đến cỡ nào.

Thân là một diễn viên trong đó, tiểu mỹ nhân ngay cả một lời kịch đứng đắn cũng không có, tử ©υиɠ bị đầu khấc đâm thọc mạnh mẽ, vừa nóng lại vừa căng.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại bị hai con chó xấu xa húc thẳng vào người vợ.

“Không…… Ưm~” Đôi môi hồng nhuận của Ngôn Úc hít thở dồn dập, không quá hai giây, lại bị Thịnh Cẩm lấp kín.

Hương thơm lan tràn bốn phía.

Phong Mặc Từ cắn nhẹ vào vành tai Ngôn Úc, sau đó liền nhận ra sống lưng cậu run rẩy rõ ràng. Phong Mặc Từ khẽ cười một tiếng, tiểu mỹ nhân quả nhiên không có chỗ nào không nhạy cảm.

“Thoải mái không?”

Vành tai tinh tế bị khoang miệng nóng ướt bao vây, dần dần đỏ lên, không cần nghĩ cũng biết là thoải mái.

Ruột gần như bị dươиɠ ѵậŧ đυ. chín, con chim to vừa đi vào, thịt đỏ liền bọc mυ"ŧ nó cẩn thận, quấn quýt triền miên. Phong Mặc Từ bóp lấy thắt lưng Ngôn Úc, ra ra vào vào. Bờ mông mềm mại của tiểu mỹ nhân bị đè ép cho bẹp dí, tràn ra thịt mềm trắng nõn, lấp ló sau lớp váy hai dây đỏ nửa che nửa lộ.

“Ưm……”

Ngôn Úc sắp bị Thịnh Cẩm hôn đến không thở nổi, đầu ngón tay thoát lực, ngay cả một chút sức cũng không còn. Nước bọt thiếu chút nữa đã bị con chó xấu cuồng si này ăn sạch.