Chương 9: CᏂị©Ꮒ xuyên qua ảo cảnh, bị ȶᏂασ thành đĩ da^ʍ

"Ô hô, A Lịch, tôi không chịu nổi nữa." Hoà Nhạc khóc lóc cầu xin, nơi giữa háng đang kịch liệt lây động, hai chân run lẩy bẩy không còn chút sức lực để bám vào eo hắn, đôi tay gắt gao bấu chặt lưng Tiêu Lịch, nghênh đón những cú thúc sâu mãnh liệt.

Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu làm hô hấp cậu cứng lại, đầu óc một thoáng hỗn loạn, toàn thân lâm vào biển tình, khó có thể bơi lên bờ.

Sự va chạm kịch liệt khiến l*и da^ʍ mềm mại không ai chạm tới cũng mấp máy run rẩy theo, nước da^ʍ như vỡ đê tràn ra không xuể chảy xuống lỗ hậu đang bị căng mở khiến nó trở nên ướŧ áŧ hơn. Ở dưới nơi dươиɠ ѵậŧ đang ra vào, lửa nóng cọ xát làm cho miệng lỗ sủi bọt triền miên, lỗ hậu hồng phấn bắt đầu chuyển thành màu đỏ da^ʍ mĩ.

Tiêu Lịch bị thịt non mυ"ŧ chặt đến sướиɠ tê da đầu, hắn hít sâu một hơi rồi dùng sức đâm xuyên nước da^ʍ đang trào ra, điên cuồng nghiền xát. Hòa Nhạc bị cᏂị©Ꮒ cho lắc lư thân thể, mông gợn sóng thịt , ở trong không gian yên tĩnh, hô hấp thở dốc vô cùng rõ ràng.

"Sướиɠ vãi, cậu còn nói là không muốn, vậy mà bên trong cắn thật như vậy." Tiêu Lịch cười nhạo, dùng thêm sức đè nặng cặp mông tuyết trắng, cong eo chó ȶᏂασ mạnh vào lỗ nhỏ mềm mại khiến nước da^ʍ văng tung toé.

Hoà Nhạc sướиɠ đến hai mắt trắng dã, nước mắt sinh lý trào ra, nức nở kẹp lại eo hắn mà khóc, "Không, không thể tiếp tục, chết mất."

Ở cái nơi tối thui không thấy mặt người này phát tiết không biết bao nhiêu lần, cái kɧoáı ©ảʍ cực hạn phảng phất như giây tiếp theo sẽ chết vì sướиɠ khiến Hoà Nhạc khủng hoảng, đầu óc trống rỗng, chỉ còn thân thể cảm nhận từng đợt sung sướиɠ tột độ.

"Nơi này tại sao lại xuất hiện một cái lều trống thế?" Bỗng nhiên, thế giới riêng tràn đầy tiếng thở dốc của bọn họ lại xuất hiện âm thanh xa lạ, Hòa Nhạc ngừng thở, thân thể căng thẳng.

Tiêu Lịch bị đau hít hà một cái, tay đang dùng sức ôm lấy mông thịt nhéo nhéo, giọng nói khàn khàn: "Thả lỏng ra, kẹp đứt mất."

Hoà Nhạc sửng sốt, ngay sau đó liền đỏ mặt nhỏ giọng xin lỗi, hoảng loạn mà nói: "Có người tới, sẽ bị phát hiện mất."

Tiêu Lịch không thèm để ý tiếp tục đem cậu ôm chặt hơn như không có việc gì: "Phát hiện thì sao, bọn họ cũng không dám vào đâu."

Hắn xấu tính bắt đầu cử động dươиɠ ѵậŧ một cách chậm rì rì, quấy loạn vách trực tràng, cũng không động quá nhiều, chỉ cọ xát phần thịt mềm khiến Hoà Nhạc khó có thể chịu đựng, mồ hôi nóng tản nhiệt trên gương mặt lướt qua hàm dưới, nhiễu giọt rơi xuống xương quai xanh đều bị Tiêu Lịch liếʍ sạch.

Bởi vì có tiếng nói bên ngoài càng kí©h thí©ɧ cảm thụ của hai người, thân thể trở nên mẫn cảm hơn, chân Hoà Nhạc bị bẻ cong bắt quấn lấy vòng eo rắn chắc. Nơi giao hợp dính chặt, nước da^ʍ theo động tác đâm thúc tạo ra tiếng "nhóp nhép", Hoà Nhạc biểu tình hoảng hốt, thúc giục Tiêu Lịch động nhanh hơn.

Loại ra vào chậm rì rì như tra tấn, câu dẫn chỗ sâu bên trong càng thêm ngứa ngáy, khó có thể biến mất, chỉ có thể mạnh mẽ đâm thúc mới loại bỏ được cảm giác khó chịu này. Đã vậy, bên tai văng vẳng tiếng thở dốc trầm thấp, còn tiếng trò chuyện ngày càng gần làm thần kinh cậu căng thẳng, cảm giác sợ hãi cùng hưng phấn mâu thuẫn đấu đá nhau, cậu cảm thấy giây tiếp theo muốn trực tiếp ngất đi.

Lỗ hậu khéo léo gắt gao liếʍ mυ"ŧ đại dươиɠ ѵậŧ, vách thịt muốn lấy lòng ©ôи ŧɧịt̠ bự mà chảy ra tràng dịch, bôi trơn bên trong giúp ra vào càng dễ dàng hơn. Tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, điểm da^ʍ bị cọ xát mạnh mẽ, một trận mưa rền gió dữ đột kích, Hoà Nhạc bị cảm giác tê dại đánh sâu vào thần kinh mà thất thần, chặt chẽ bấu lấy Tiêu Lịch làm nổi lên vô số nếp nhăn trên áo.

Ngón chân cuộn tròn như chuột rút, sống lưng cong lên, Hoà Nhạc chịu áp lực phát ra tiếng rêи ɾỉ. Tiêu Lịch đang chôn đầu ở cổ cậu, im lặng liếʍ láp da thịt, eo bụng điên cuồng dùng sức thúc lên, động tác kiệt liệt khiến ghế tựa ma sát với gạch men tạo lên tiếng vang "rin rít".

Cuộc nói chuyện bên ngoài dừng lại, tựa hồ nghe âm thanh gì đó, phát ra nghi vấn với bạn đồng hành, "Bên trong vừa có tiếng động gì hả?".

"Không chắc, có thể bên trong có sinh viên đang nghỉ ngơi." Một âm thanh run rẩy khác giải thích, như thể để chắc chắn với suy nghĩ của mình, hô to: "Có người bị nhốt bên trong hả? Có cần chúng tôi hỗ trợ không?"

Hoà Nhạc khóc không dám phát ra tiếng, sóng triều kɧoáı ©ảʍ điên cuồng ập đến làm cậu thất thần một lát, thân thể run rẩy. Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn sâu vào trong, đem cái nơi trống rỗng đói khát lấp đầy. Sau khi xuất tinh, biểu tình thoả mãn nở rộ trên mặt Tiêu Lịch, hắn hơi hơi thở dốc, áp sát bên tai Hoà Nhạc nói: "Cậu có muốn bọn họ đến giúp không? Nếu cậu muốn, vậy thì chờ bị ta cᏂị©Ꮒ đến hôn mê đi."

Lý trí Hoà Nhạc hỗn loạn hồi lâu, căn bản nghe không rõ chuyện gì, cơ thể còn đang tận hưởng dư vị cao trào, cậu mờ mịt dựa vào bả vai Tiêu Lịch, vặn vẹo mông vài cái, rút đại dươиɠ ѵậŧ ra. Lỗ hậu biến thành cái miệng nhỏ tạm thời không thể khép lại được, theo động tác rút ra liền phun trào một dòng dịch trắng đυ.c, cảnh tượng tràn đầy dâʍ ɖu͙©.

Bọn họ ăn ý không đáp lời người bên ngoài, hai sinh viên kia không biết suy nghĩ cái gì, ngữ khí run sợ bỏ chạy. Hoà Nhạc sau một lúc mới lấy lại tinh thần, muốn hỏi vừa rồi có chuyện gì nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Tiêu Lịch ôm chặt, hạ giọng: "Đừng nhúc nhích, tình huống bên ngoài không bình thường."

Radar nhạy cảm với nguy hiểm được hắn bồi dưỡng từ cõi vô hạn đang cảnh báo nguy cơ gì đó. Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, trong không gian bóng tối bao phủ ngập tràn hơi thở khủng hoảng, hai người nhanh chóng sửa soạn bản thân, Hoà Nhạc chân run lẩy bẩy chỉ có thể hoàn toàn dựa vào người Tiêu Lịch.

"Xảy ra chuyện gì?", cậu hỏi hắn. Hòa Nhạc ngoại trừ tên quỷ da^ʍ ám thân càn rỡ trên người mình, căn bản không có hiểu biết gì nhiều về những thế giới vô hình song song khác, theo Tiêu Lịch ra ngoài liền phát hiện trời đất biến đổi lớn. Rõ ràng trước khi cậu bị Tiêu Lịch mang đi, bầu trời nắng đẹp trong xanh mà hiện tại mặt trời bị bóng đêm nuốt chửng, thay vào đó là một ánh trăng máu treo lơ lửng trên không trung, không khí xung quanh vắng lặng dễ dàng khiến tâm sinh hoảng sợ.

Thật kỳ quái, nơi này không phải thế giới của bọn họ, nhìn xung quanh cũng có vài ba sinh viên ngẫu nhiên xuất hiện, trong nháy mắt thấy bọn họ liền kinh hoàng thất thố chạy thật xa làm bọn họ muốn hỏi người tìm hiểu một ít sự tình đều không được.

Tiêu Lịch bực bội chửi thề một tiếng, ôm ngang Hoà Nhạc rồi bước chân không ngừng nhắm thẳng một hướng chạy tới.

Hoà Nhạc vòng tay quanh cổ hắn, khẩn trương hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?".

Tiêu Lịch nhìn thẳng, mặt mày sắc bén, "Nếu trong sự kiện ngày thành lập trường xảy ra chuyện, đương nhiên phải đi tìm người phụ trách."

Hoà Nhạc kinh ngạc, "Cậu muốn tìm Cổ Thanh Nhiên". Cậu nghĩ tới gì đó rồi do dự mở miệng, "Các cậu tới lúc đó đừng có đánh nhau nhé."

Thật sự hôm qua thấy hai người bọn họ đối chọi gay gắt làm cậu lạnh cả sống lưng, huống chi cậu còn là nguyên nhân chính. Vốn định sau khi tới sân khấu, đi vào phía phòng nghỉ tìm Cổ Thanh Nhiên nhưng cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hoá, hai người nháy mắt liền ngồi trong khán phòng, bị nhốt lại không thể rời đi.

Hơn nữa có thể bởi vì bọn họ đang ôm nhau nên theo cái quy tắc quỷ quái nào đó nhầm lẫn thành một. Sau khi khoảnh khắc biến chuyển, Hoà Nhạc hiện tại đang ngồi trên đùi Tiêu Lịch, hai người chen chúc trên cái ghế ngồi nhỏ hẹp, cách đó không xa còn có các sinh viên khác đang hoảng sợ nhưng vẫn luôn nhìn chăm chú phía trước.

Hoà Nhạc cảm thấy may mắn vì xung quanh không có đèn, chỉ có ánh sáng duy nhất trên sân khấu với phạm vị chiếu sáng không rộng lắm, Hoà Nhạc thử tránh thoát gông cùm xiềng xích vô hình trên người, bị Tiêu Lịch cường ngạch ấn trở về.

Hắn thấp giọng nói: "Cậu đừng lộn xộn, muốn bị ta cᏂị©Ꮒ ở chỗ này sao?"

Hoà Nhạc khϊếp sợ nhìn hắn, sau đó liền cảm nhận được đồ vật cứng rắn ngay dưới mông truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, gắt gao cách lớp quần áo mà đỉnh đỉnh da thịt mình, cảm giác ngay giây tiếp theo liền có thể đè cậu xuống mà cᏂị©Ꮒ.

Đúng lúc này, âm nhạc trên sân khấu vang lên, diễn viên mặc diễn phục ê a xướng ca, âm thanh uyển chuyển êm tai theo giai điệu phát ra từ miệng nam nhân, bộ dáng biểu diễn quả thật xứng với thần sắc mị hoặc, đáng tiếc tia hoảng sợ bộc ra từ đáy mắt phá huỷ hết thảy cảm xúc.

Hoà Nhạc giật mình, người trên sân khấu chẳng phải là học trưởng thường xuyên đi chung với Cổ Thanh Nhiên sao, cậu có gặp qua vài lần khi bọn họ bàn về kịch bản ở ký túc xá. Chỉ là cậu nhớ nội dung của vở kịch nói về một câu chuyện xưa, một hiệp hội nào đó chung tay chống đỡ thế lực tà ác, tích cực hướng về tương lai.

Hiện tại vở kịch bị thay đổi nội dung, có thể suy diễn qua hình ảnh nữ nhân trên sân khấu đang trông ngóng tình lang của mình. Cổ Thanh Nhiên cuối cùng cũng ra tới, quả nhiên ngoại trừ thân thể bị khống chế, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ.

Thanh y vấn tóc, mái tóc được trang trí đơn giản nhưng lại toát ra bộ dáng quý khí, anh tựa hồ chú ý đến hai người Hoà Nhạc bên này, thấy rõ mười phần du͙© vọиɠ chiếm hữu của Tiêu Lịch, tay vòng quanh ôm Hoà Nhạc khıêυ khí©h, đáy mắt anh trở nên sâu thẳm.

"Lang quân a ~ nhất định phải thành tài rồi tới cưới ta ~", vị học trưởng cao to ai oán xướng lên một câu, Cổ Thanh Nhiên thâm tình rũ mi, lưu luyến vươn tay, "Sẽ không phụ lòng người."

Người trong khán phòng nhìn thấy Cổ Thanh Nhiên cảm xúc ổn định đôi chút nhưng vẫn bị khống chế chỉ có thể nhìn về phía trước, thực sự làm bọn họ không thoải mái, khủng loạn đè nén ở đáy lòng không hề tiêu tan.

Hoà Nhạc nhìn khuôn mặt trấn tĩnh của Tiêu Lịch, bất đắc dĩ khều hắn: "A Lịch, cậu có biện pháp gì không?.

Trong tình huống này, thần sắc Tiêu Lịch một bộ như cũ, tay hắn đáp ở bên hông còn cọ xát ái muội, khoé miệng gợi lên có vẻ rất hứng thú, buồn cười nhìn Cổ Thanh Nhiên biểu diễn.

Nghe được âm thanh run rẩy của Hoà Nhạc, hắn tựa như an ủi hôn lên bờ môi cậu, "Yên tâm, không có việc gì xảy ra đâu."

Hoà Nhạc không nghĩ tới ở thời điểm nguy cấp như vậy, Tiêu Lịch vẫn như một con dã thú động dục, cạy môi răng cậu, liếʍ mυ"ŧ bốn phía nuốt lấy nuốt để nước bọt, đầu lưỡi đưa vào sâu tới cuống họng rồi dùng sức hút lấy gốc lưỡi của cậu đến tê dại.

Hoà Nhạc bị hôn đến đầu óc quay cuồng, ban đầu còn cảm thấy thẹn trong lòng nhưng rất nhanh đánh rơi lý trí để lửa tình nung cháy cơ thể cậu, theo bản năng vòng tay ôm lấy Tiêu Lịch đáp lại nụ hôn này, không để ý đến ánh mắt khıêυ khí©h của Tiêu Lịch hướng lên sân khấu.

Cổ Thanh Nhiên hít sâu một hơi, trên trán hằn lên sự tức giận sắp bộc phát ra tới, giọng nữ thanh thuý uyển chuyển lại lần nữa vang lên, thế lực ma quỷ khống chế thân thể anh đi vào hậu trường.

Anh muốn tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, luyện tập thật vất vả để biểu diễn bỗng nháy mắt trời đất quay cuồng tối tăm, bị ép tiến vào một không gian khác, hơn nữa còn bị thế lực quỷ dị nào đó dẫn dắt bọn họ xướng ca một vở hí khúc vô danh, thứ ở phía sau vở kịch này chẳng lẽ chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của bọn họ sao?

Trở lại bên này, cùng với âm nhạc bên tai, Hoà Nhạc bị hôn đến gần như ngừng thở mới được buông tha, cậu ngã vào lòng Tiêu Lịch thở lấy thở để, bàn tay to ở dưới quần áo cậu vuốt ve da thịt kí©h thí©ɧ đầṳ ѵú nhô lên, l*и da^ʍ lại bắt đầu chảy nước ồ ạt.

Ý cười trầm thấp bên tai làm cậu thẹn thùng chôn đầu trong ngực đối phương, cậu nghĩ tên này ắt hẳn đã có biện pháp xử lý nên mới gan lớn hành xử như vậy. Bàn tay to nóng rực không an phận theo từng đốt sống lưng mịn màng trượt xuống xoa bóp mông thịt, Hoà Nhạc thở dốc che giấu gương mặt ửng hồng.

Cậu còn cảm nhận được tầm mắt nóng rực từ phía sân khấu dừng trên người cậu, chắc chắn là Cổ Thanh Nhiên đang nhìn, bên tai còn văng vẳng tiếng thư sinh nghiêm trang ôn lại chuyện xưa. Hoà Nhạc trong lòng hiểu rõ mình đang bị Tiêu Lịch bắt ép làm trò trước mặt người khác.

Trường hợp này vẫn là lần đầu cậu gặp phải, sao cậu có thể không thấy xấu hổ cho được, lực lượng vô hình nề hà giam cầm cậu trong ngực, càng giẫy giụa càng dán chặt hơn, càng thêm cảm nhận rõ ràng Tiêu Lịch cố ý giở thủ đoạn đùa bỡn giữa háng cậu.

Hoà Nhạc cự tuyệt liền khiến Tiêu Lịch bất mãn, động tác tay hắn liền ác ý hơn, cuối cùng chỉ có thể run rẩy tiếp thu ý tứ khi dễ của đối phương, nhìn xuống mông cậu cách lớp quần liền có thể nhìn thấy bên trong có thứ gì đang nhích tới nhích lui.

Thì ra thứ đó là ngón tay thô ráp thon dài của hắn đang cọ xát lỗ da^ʍ núng nính, nháy mắt khiến nó trào ra một cỗ nước da^ʍ lớn, Hoà Nhạc bị sờ đến thần thái mê ly, đè nén rêи ɾỉ đứt quãng.

Đột nhiên trên sân khấu vang lên âm thanh lạnh như băng, "Tôi không diễn nữa, giở thủ đoạn gì chứ?!"

Khoé miệng Tiêu Lịch cong lên, ý cười gia tăng, Hoà Nhạc mơ hồ buông xuôi, giọng nói kiêu ngạo tuỳ ý lọt vào tai cậu, "Cậu rốt cuộc nhịn không được, ha ha!"