Chương 13.1

"Để tôi xuống", Hoà Nhạc mất kiên nhẫn, không muốn cùng với cái tên da mặt dày này ở chung một chỗ, giãy giụa muốn thoát khỏi lòng ngực hắn đi xuống.

Tiêu Lịch nhướng mày, "Em chắc chứ?"

Hoà Nhạc còn chưa hiểu ý tứ của hắn đã bị buông xuống. Hai chân mềm nhũn như sợi mì vô lực ngã về phía trước, bị Tiêu Lịch đón được.

Lúc làʍ t̠ìиɦ quá sảng khoái, sau khi xong chuyện di chứng liền xông tới. Eo đau chân mỏi không nói, lỗ nhỏ hai nơi còn sót lại chất lỏng theo gốc đùi chảy xuống, ướt dầm dề làm cậu nháy mắt cứng đờ.

Hoà Nhạc bị giáo huấn cũng không phản kháng nữa, chỉ là thời điểm theo Tiêu Lịch cùng tắm gội, bản năng tránh né tầm mắt của đối phương.

Hơi thở nóng như lửa đốt của Tiêu Lịch như muốn biến thành thực thể bao bọc lấy cậu, ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ liếʍ láp từng tấc một da thịt trên người, Hoà Nhạc bị nhìn đến sinh ra cảm giác kỳ dị.

Chân không tự giác kẹp chặt cọ cọ, cậu cúi đầu ý thức được điều gì sẽ xảy ra, mặt đỏ một chút, đẩy Tiêu Lịch, "Cậu tắm nhanh đi, tắm xong thì ra ngoài."

Đại dươиɠ ѵậŧ cương cứng của nam nhân hướng thẳng về phía mình, khí thế dâng trào, dường như chỉ cần bắt được một chút cơ hội sẽ nhào đến tiến công. Hoà Nhạc đã sớm biết gia hoả này hung mãnh, hiện tại eo đau chân mỏi, không dám tiếp tục khıêυ khí©h.

Tiêu Lịch bị đẩy không một chút nhúc nhích, cảm thấy bàn tay đặt trên ngực mình nhu nhược như không có xương, không tự giác cúi đầu đặt cằm trên đỉnh đầu Hoà Nhạc, hơi thở nóng bỏng ái muội quây quần quanh thân, hơi nước hôi hổi làm biểu tình hai người mơ hồ, bên dưới Hoà Nhạc bất tri bất giác bị bàn tay nhu hoà bắt lấy.

Thẳng đến khi dươиɠ ѵậŧ hung mãnh kia lại lần nữa rót dịch trắng vào sâu bên trong, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cậu cảm thấy có chút thất bại lại có chút nhiệt tình, thân thể dính sát nhau, sau đó may mắn cảm thụ sung sướиɠ đến ngất xỉu.

Thời điểm tỉnh lại, thân thể đau nhức rã rời, cậu phun tào oán trách Tiêu Lịch thô lỗ, không biết điểm dừng. Đương nhiêu cậu cũng cảm thấy đau sướиɠ đan xen thật là kí©h thí©ɧ, kế tiếp lại cảm thấy ưu sầu không thôi.

"Đồ tồi, ăn no liền đi, hừ!". Phòng lớn như vậy, chỉ còn mỗi cậu một mình nằm trên giường, trên mặt đất hỗn độn cũng có thể nhìn ra đêm qua đã điên cuồng như thế nào.

Tìm bộ quần áo bị nhăn nheo vừa mặc vào vừa lẩm bẩm oán giận một phen. Cậu định thừa dịp buổi sáng là thời gian đi học, chạy về ký túc xá ắt hẳn sẽ không bị ai phát hiện.

Ai biết ở đại sảnh khách sạn liền gặp hai người nào đó đang phóng khí lạnh giận dỗi lẫn nhau, bên cạnh là các nhân viên khách sạn nhìn sang tò mò nhiều chuyện.

Hoà Nhạc quyết định giả bộ không quen biết bọn họ, cố gắng rời đi không một tiếng động, nhưng đi không được bao nhiêu bước liền gặp phải bạn cùng phòng mới Hách Lạc Tư, đối phương cũng sửng sốt, ngay sau đó vui vẻ ra mặt.

"Tiểu Nhạc, chúng ta rời khỏi đây trước đi". Y tới đây để tìm Hoà Nhạc, không nghĩ rằng có nhiều kinh hỉ như vậy, hai người kia so với y mau thật, y nhiều nhất cũng chỉ mới có thể ngắm người.

Hoà Nhạc nhíu mày không muốn đồng ý lắm nhưng đảo mắt suy nghĩ, hai người sau lưng và một người trước mặt đối lập như vậy, vẫn nên rời đi để bảo vệ chính mình một chút.

Ngoài dự đoán chính là nhìn người lần đầu gặp mặt đã nhiệt tình cầu giao phối tên Hách Lạc Tư này khi ở chung lễ độ lại nho nhã, nhiệt tình đúng mực, làm Hoà Nhạc tăng thêm thiện cảm với anh chàng.

Thời điểm hai người đi ăn cơm, y còn nói một chút sự việc thú vị mà y từng trải qua, giống như không lâu trước đây, ở trên di động chia sẻ niềm vui lạc thú, thu hút Hoà Nhạc nghe đến say mê.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại bén nhọn reo lên phá vỡ bầu không khí, Hoà Nhạc theo bản năng sờ túi quần mình, không phải của cậu.

Cậu ngẩng đầu thấy Hách Lạc Tư nhíu mày, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi quyết định không nghe máy.

Bọn họ cũng ở chung vài ngày, vẫn là lần đầu tiên thấy gương mặt anh tuấn lộ ra biểu tình như vậy. Lúc sau chờ Hách Lạc Tư cùng cậu thuật lại tình huống, cậu cũng mạc danh lý giải.

Tiêu Lịch bọn họ ngồi dưới lầu trò chuyện thật lâu, lúc sau đi lên phòng phát hiện Hoà Nhạc đã đi mất, điện thoại cũng không mang theo. Tìm kiếm một hồi phát hiện cậu rời đi theo Hách Lạc Tư, điện thoại vang không ngừng muốn chất vấn bọn họ rốt cuộc đang ở đâu.

Vì thế lúc Hách Tư Lạc mời Hoà Nhạc đến trang viên tham quan, cậu không cần nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng. Đêm qua làʍ t̠ìиɦ đến mức điên cuồng, cậu hiện tại không có một tia suy nghĩ gì về tìиɧ ɖu͙©, thân thể không chịu nổi.

"Uống cái này đi, tốt cho thân thể.". Tới trang viên lớn, biết thân thể cậu không thoải mái, Hách Lạc Tư đưa cho cậu một cái ly tinh xảo, chất lỏng bên trong giống như lưu li, ở dưới ánh mặt trời ánh lên từng vụn nhỏ.

Nghĩ đến Hách Lạc Tư thân phận khác hẳn người thường, Hoà Nhạc không một chút do dự ngửa đầu một ngụm uống hết. Nháy mắt một cỗ mát lạnh khiến thân thể dễ chịu, từ sâu bên trong lan dần làm cậu phát ra tiếng thở dài thoải mái, ngay sau đó liền cảm thấy buồn ngủ.

"Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.", âm thanh trầm thấp của Hách Tư Lạc vang ở bên tai như tiếng đàn cello trầm ổn an ủi tâm hồn đang mệt mỏi, ngữ khí dâng trào ý cười vui sướиɠ.

Mấy ngày nay, đây là giấc ngủ an ổn nhất Hoà Nhạc có, khi tỉnh lại có chút mê man nhìn quanh hoàn cảnh lạ lẫm, ánh trăng dọc theo cửa sổ hắt bóng xuống mặt đất, chiếu sáng không gian bên trong. Hoà Nhạc ngủ đủ rồi liền nhịn không được muốn đi dạo một chút.

Trang viên lớn an tĩnh, cậu dọc theo cầu thang xuống hoa viên dạo chơi, đột nhiên thấy một thân ảnh đen sì từ trên trên trời xẹt qua, gào thét vỗ vỗ hai cánh khổng lồ, cậu liền nhớ tới bản thể của Hách Lạc Tư, khó nén khϊếp sợ mà cảm thán Long tộc phương Tây thật lớn.

Từ đáy lòng quay cuồng nhiệt ý mãnh liệt xa lạ muốn bay lên trời cao, Hách Lạc Tư cũng chú ý tới cậu, đáp xuống trước mặt Hoà Nhạc, hơi hơi cúi cái đầu rồng ra oai ý bảo cậu trèo lên.

Hoà Nhạc ngồi trên thân rồng, bễ nghễ nhìn xuống phong cảnh phía dưới, các vì sao soi sáng một vùng làm cậu khó nén hưng phấn, lớn tiếng kêu gọi: "Thật vui."

Hách Lạc Tư cảm nhận được tâm tình của cậu, ở trên không trung làm ra các động tác khó yêu cầu kỹ thuật cao, tận sức đong đưa làm Hoà Nhạc thoải mái cười to, thân thể kích động phát run gắt gao ôm Hách Lạc Tư. Nội tâm cậu thoả mãn cùng thân thể khát cầu va chạm, lỗ da^ʍ mẫn cảm đã sớm ướt dầm dề một mảnh, Hách Lạc Tư tựa hồ cảm nhận được, hơi thở trở nên nôn nóng bất an.

Y cuống quýt rơi xuống, Hoà Nhạc cảm nhận được thân rồng bên dưới phát sinh biến hoá, cuối cùng ở trong lòng ngực y cùng rơi xuống. L*иg ngực phập phồng còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy mặt Hách Lạc Tư đỏ hết cả lên, bộ dạng nôn nóng, hô hấp nặng nề.

Cậu chạm vào mặt y, cả kinh, "Cậu phát sốt sao?!"