Chương 6: Cổ Thanh Nhiên khıêυ khí©h Tiêu Lịch

Anh vừa nói xong, Hoà Nhạc nhảy dựng trong lòng, tích tắc có một luồng khí lạnh xông thẳng từ lòng bàn chân lêи đỉиɦ đầu. Thấy Cổ Thanh Nhiên như chỉ đang nói chuyện bình thường, vẫn điềm đạm như vậy, khiến cậu có chút không hiểu được ý tứ đối phương.

Cậu giả bộ như không nghe thấy, vờ bình tĩnh nhưng lại lộ vẻ khẩn trương, vội đứng lên ra về: "Bạn học Cổ, không còn chuyện gì, tôi về trước đây."

Cổ Thanh Nhiên nhanh tay lẹ mắt chặn Hoà Nhạc lại, cậu không đề phòng mà ngã vào cánh tay hữu lực, bị ôm vào lòng ngực dày rộng, ngửi thấy một cỗ hương thơm lành lạnh nhàn nhạt. Thời điểm cậu ý thức được chuyện đang xảy ra, trong nháy mắt bừng đỏ cả khuôn mặt.

"Cậu, cậu làm gì vậy?", Hoà Nhạc vùng vẫy muốn thoát khỏi đối phương nhưng không ngờ tới cánh tay của nam thần lịch sự tao nhã trông có vẻ được săn sóc kỹ càng ấy được bao phủ bởi một lớp cơ rắn chắc, cậu cố hết sức cũng không thể lay động nó.

Cổ Thanh Nhiên cúi đầu nhìn Hoà Nhạc giống như một chú nai con mất phương hướng, rơi vào tình trạng hoảng loạn, nôn nóng. Điều này có lẽ lý giải được vì sao Tiêu Lịch lại thích đem cậu ấn vào lòng, bộ dạng mềm mại lại mang theo vẻ cứng cỏi, xác thật khá đặc biệt.

Vẻ mặt Hoà Nhạc giận dữ, đôi mắt đã phủ một lớp nước. Bởi vì bị ôm trong tư thế này, âm thanh trong trẻo của Cổ Thanh Nhiên vang lên ngay phía trên đỉnh đầu, bình thản mang theo ý cười: "Đừng hoảng, tôi biết cậu cùng Tiêu Lịch mỗi đêm đều lăn giường, tôi chỉ là hiếu kỳ chuyện trên người nam nhân cũng có thể xuất hiện âʍ ɦộ mà thôi."

Cổ Thanh Nhiên đột nhiên dừng lại, nhớ tới cảm xúc vi diệu vừa trải qua, sự tò mò lại tăng thêm. Bây giờ anh không chỉ muốn nhìn thử một chút, còn muốn thăm dò sự huyền bí bên trong.

Hoà Nhạc nhìn anh với một ánh mắt cổ quái, không ngờ nam thần phong nhã như ngọc cư nhiên sẽ nghiên cứu đề tài này. Tuy rằng người song tính không nhiều nhưng không phải là không tồn tại a, tại sao đối phương cứ như là lần đầu tiên biết đến.

Bất quá Cổ Thanh Nhiên đã biết sự tình giữa cậu và TIêu Lịch, cũng không dám lớn gan khıêυ khí©h đối phương, chỉ tội Hoà Nhạc không phản kháng được dù chỉ một lần.

Hoà Nhạc bị trói trên ghế, đôi chân thon dài theo sự cưỡng chế tách ra hai bên, đôi tay bị khoá ở phía sau, trói chặt bằng cái áo. Cậu rũ mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Cổ Thanh Nhiên, lúc này đang áp sát nơi giữa háng cậu. Tầm mắt nóng rực làm Hoà Nhạc cả người căng thẳng, hổ thẹn trong lòng khiến da thịt trắng nõn phủ lên một lớp hồng nhạt.

Cổ áo mở rộng làm khuôn ngực trắng nõn bại lộ, đầṳ ѵú yếu đuối thoắt ẩn thoắt hiện, l*и da^ʍ bị người nhìn chăm chú khiến cậu chịu không nổi muốn khép chân, nhúc nhích tạo ra tiếng ghế kêu "cọt kẹt", Cổ Thanh Nhiên liền ngẩng đầu chế trụ lại.

"Chỗ này của cậu thật đẹp mắt, nó còn mấp máy co rút linh hoạt", Cổ Thanh Nhiên nhướng mày, cặp mắt đào hoa sâu thẳm kia hiện lên tia hứng thú làm cho vẻ đẹp như ngọc tăng thêm vài phần quyến rũ. Hoà Nhạc ngày càng thẹn thùng, suy nghĩ tên điên này còn vừa xem vừa đánh giá nữa chứ.

"Mép nhỏ âʍ ɦộ nhìn qua giống như chưa từng trải sự đời, núng nính hồng hào, còn thật nhiều nước, tôi thật sự rất tò mò bên trong sẽ như thế nào, có giống nữ nhân y đúc không."

Mép l*и lấp lánh ánh nước bỗng nhiên bị ngón tay chạm vào, kí©h thí©ɧ l*и da^ʍ co rút một chút, anh ngẫu nhiên kéo mở một bên mép nhỏ liền nhìn thấy được phong cảnh da^ʍ mỹ bên trong.

Hoà Nhạc cảm thấy nhiệt độ trong phòng nghỉ không ngừng tăng lên, giọng nói của Cổ Thanh Nhiên trở nên trầm thấp, nghèn nghẹn nói: "Âʍ ɦộ của cậu cũng có âm đế này. Tiểu Nhạc nói thử xem nếu tôi xoa nắn nó, bên trong của cậu có phải sẽ run rẩy co rút không."

Bởi vì ánh mắt như lửa thiêu đó, tiểu dươиɠ ѵậŧ nhạt màu đáng yêu cũng nửa cương lên, trần trụi trước mặt đối phương. Hiện tại l*и da^ʍ mẫn cảm lại bị kí©h thí©ɧ, côn ŧᏂịŧ không kiên trì được nữa, dựng thẳng cương cứng. Cổ Thanh Nhiên một tay vỗ về vật nhỏ, một tay vuốt ve mép l*и, đầu ngón tay vừa mới chen vào miệng lỗ, nháy mắt đã bị các mô thịt đói khát bao quanh liếʍ hút khiến anh hít sâu một hơi.

"Tiểu Nhạc, nơi này của cậu quả thực là thánh địa." Cổ Thanh Nhiên hơi hơi thở dốc, dùng sức đẩy sâu hơn liền cảm nhận được bên trong trơn ướt, khẩn trương co rút. Hoà Nhạc vừa được chơi lỗ da^ʍ, vừa được hầu hạ côn ŧᏂịŧ, gương mặt ửng hồng xuân sắc, đôi mắt nhắm nửa đẫm nước, không ngừng thở dốc.

"Bạn học Cổ, cậu đừng......". Khớp xương thon dài ở l*и nhỏ phát da^ʍ moi móc làm một lượng nước nhầy lớn theo động tác đó chảy ra, "phụt" tiếng nước. Hơn nữa ánh mắt nóng bỏng của Cổ Thanh Nhiên khiến nhiệt độ cơ thể Hoà Nhạc tăng lên không ngừng, l*и da^ʍ thực sự không chịu nổi sự quấy loạn kịch liệt như vậy.

Cổ Thanh Nhiên nhớ đến cái gì đó, ngón tay bên trong hơi gập lên, ngón cái dùng sức cọ ấn hộŧ ɭε cương cứng, Hoà Nhạc nhất thời mở to hai mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi rớt, thét chói tai.

"Mau, hức.... dừng lại....."

Thân thể run rẩy vài đợt, tiểu dươиɠ ѵậŧ run run phun ra dịch trắng, l*и da^ʍ triều phun, một lượng nước da^ʍ xối xả vào lòng bàn tay Cổ Thanh Nhiên, tích luỹ thành một bãi chất lỏng. Anh tò mò ngửi ngửi, một cỗ mùi hương xạ hương nhàn nhạt xông vào mũi, không có mùi tanh.

Biểu tình như đang suy tư gì đó, thấp giọng nỉ non: "Thú vị thật, mới dùng ngón tay mà cậu đã như vậy, dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào còn sẽ như thế nào?".

Vấn đề được khơi gợi làm cho anh có chút nóng lòng muốn thử, Hoà Nhạc bị anh nhìn với ánh mắt tràn đầy tính xâm lược, sợ tới mức không dám rơi nước mắt. Không nghĩ tới hôm nay chính mình như mỡ dâng miệng mèo.

Cổ Thanh Nhiên rút ngón tay, cởi trói Hoà Nhạc, vừa cẩn thận vuốt ve thân thể vừa dụ dỗ mê hoặc: "Cậu muốn không?"

Giọng nói trong trẻo bây giờ trầm thấp đáng sợ, mang theo ngữ khí dụ hoặc mềm mỏng khiến Hoà Nhạc rùng mình một cái. Cậu nằm trong lòng ngực đối phương, ngửa đầu là có thể nhìn thấy biểu tình khó lường của Cổ Thanh Nhiên. Ánh mắt tuyệt đối không cho phép cậu chạy trốn, bất luận câu trả lời là gì cũng chỉ hướng về một kết quả.

Cổ Thanh Nhiên nghiêng đầu cười nói: "Xem ra Tiểu Nhạc thật sự mong chờ nha, đầṳ ѵú cứng hết cả rồi."

Đầṳ ѵú nhỏ bị hai ngón tay thon dài lôi kéo, Hoà Nhạc nheo đôi mắt lại theo từng trận kí©h thí©ɧ sướиɠ tê, vì kìm nén mà cắn chặt cánh môi đến trắng bệch nhưng không thể ngăn lại vài tiếng rêи ɾỉ vụn vặt.

Cậu nghĩ hôm nay chắc chắn là bị ăn thịt rồi, Hoà Nhạc vừa cảm thấy phiền lòng nhưng cũng có chút kí©h thí©ɧ mờ nhạt. Nam thần được toàn trường hoan nghênh cuối cùng lại đang ôm mình, cọ xát thân dưới vào người mình. Anh bạn cùng phòng vừa đẹp trai, thân thể cũng đẹp, cách lớp quần còn cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ thật lớn.

Cậu nghĩ không phản kháng được thì đành hưởng thụ vậy, vì thế cậu ưỡn ngực lên, ý đồ muốn nhận kí©h thí©ɧ nhiều thêm. Bỗng một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, đánh thức lý trí đang dần bị cảm giác sung sướиɠ xâm chiếm.

Hoà Nhạc mở to hai mắt, đẩy Cổ Thanh Nhiên ra, luống cuống tay chân mặc lại quần áo, đối diện vẻ mặt không vui của Cổ Thanh Nhiên, xấu hổ cười cười: "Hình như là điện thoại của tôi, có thể là A Lịch tìm tôi."

Cổ Thanh Nhiên từ bên cạnh lấy điện thoại đến, nghe vậy càng thêm khó chịu nhướng mày: "Kêu tên thân mật như vậy, hắn cᏂị©Ꮒ cậu vài trận liền thích hắn?".

Loại trào phúng này làm Hoà Nhạc thật sự tức giận, cậu không để ý tới người bạn cùng phòng khó hiểu này nữa, chỉ muốn đoạt lại điện thoại.

Ánh mắt Cổ Thanh Nhiên lạnh lùng tràn ngập tính xâm lược, ngay lúc Hoà Nhạc nhào tới liền ấn nhận cuộc gọi.

Cuộc gọi được kết nối, Tiêu Lịch vừa định oán giận tra hỏi vì sao Hoà Nhạc không có ở ký túc xá, liền nghe được tiếng rên mềm mại quen thuộc, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: "Cậu đang ở đâu?".

Hoà Nhạc bị che miệng lại, nhìn Cổ Thanh Nhiên xin tha. Tính tình Tiêu Lịch thật sự không tốt, lần trước bởi vì nhận cuộc gọi chậm một chút, cuối cùng bị hắn cᏂị©Ꮒ đến kiệt sức, khóc lóc như thế nào cũng không buông tha. Nếu như để hắn biết hiện tại mình đang bị một người đàn ông khác ôm trong lòng, xác định kết quả chắc chắn sẽ bị lột da.

Thần sắc Cổ Thanh Nhiên lãnh đạm, chậm rãi vuốt nhẹ khoé mắt phiếm hồng của Hoà Nhạc, lau đi giọt nước nơi đó. Tiêu Lịch chất vấn ngày càng nhiều, anh lúc này mới trả lời một câu: "Tiêu Lịch, Tiểu Nhạc không phải là của cậu a."

Nói hết lời cần nói, anh liền kết thúc cuộc gọi, căn bản không hề quan tâm bên kia đáp lại như thế nào, ném điện thoại đi. Anh cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt "cậu điên rồi" của Hoà Nhạc, không thèm để ý mà cười cười, vuốt vuốt sống mũi thẳng tắp: "Làm sao vậy? Sợ hắn đến vậy sao?".

Trong lòng Hoà Nhạc ưu sầu không thôi, cậu ngay từ đầu chính là một tiểu trong suốt ở ký túc xá, mỗi ngày đi học còn tốt bụng giúp các sinh viên khác gửi thư tình, làm thế nào lại trở thành phức tạp như hiện tại, cùng hai người bạn cùng phòng phát sinh quan hệ bất chính.

Cổ Thanh Nhiên thấy tâm tư người trước mặt đã bay đi đâu, bất mãn vặn mặt Hoà Nhạc trở về, cúi đầu áp sát. Cỗ hương thơm cao lãnh chỉ thuộc về Cổ Thanh Nhiên, hơi thở ấm áp ập vào trước mặt, nháy mắt mang theo ngọn lửa vô hình thổi quét toàn thân.

Hoà Nhạc bị dung nhan trước mặt mê hoặc đến ngẩn ngơ, làn da tinh tế gần như không thấy lỗ chân lông, đôi mắt hoa đào chất chứa đầy thâm tình nhìn mình. Khiến Hoà Nhạc gần như cảm thấy bản thân bị chìm sâu vào trong đó.

Cổ Thanh Nhiên vừa lòng với biểu tình dại ra của Hoà Nhạc, hôn hôn thưởng cậu. Môi thịt ấm áp giao nhau, anh hơi nhíu mi cảm thấy còn thiếu một chút gì đó, liền làm nụ hôn trở nên sâu hơn. Đầu lưỡi vươn ra cạy môi răng dính chặt, thăm dò từng chút vào sâu bên trong, vụng về câu lấy đầu lưỡi rồi triền miên quấn lấy, trao nhau từng ngụm nước bọt ngọt ngào.

Hành vi giao hoà hơi thở này vốn dĩ đã từng bị chán ghét vô cùng, nay lại bị gió thổi mây bay, thậm chí hương vị ngọt lành làm anh trầm mê vô độ, anh gắt gao đè tay sau ót Hoà Nhạc, càng thêm tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, liếʍ láp đôi môi bởi vì bị liếʍ mυ"ŧ mà trở nên sưng đỏ, đem Hoà Nhạc thở gấp không thôi.

Bị bắt tiếp nhận nụ hôn kịch liệt quá mức thân mật khiến Hoà Nhạc khó chịu vặn vẹo thân thể nhưng tất cả đều bị Cổ Thanh Nhiên áp xuống, đôi tay bắt đầu vuốt ve đến khuôn ngực nhỏ, đầu ngón tay vân vê núʍ ѵú đang cương cứng, từng dòng điện lưu kí©h thí©ɧ Hoà Nhạc đến hoảng hốt.

Hôn đến khi người trước mặt cơ hồ hít thở không thông, gương mặt ửng hồng một mảnh, nước mắt sinh lý đọng ngay khoé mi bị Cổ Thanh Nhiên nhẹ nhàng lau đi, hơi thở gấp nóng như lửa đốt tràn ngập từng ngóc ngách trong phòng. Hoà Nhạc bị sờ đến đôi mắt nổi lên hơi nước, hai chân run run.

Một tiếng "phanh" vang lớn, giọng nói mang theo lệ khí của Tiêu Lịch truyền đến: "Đồ khốn Cổ Thanh Nhiên, ngươi đem Tiểu Nhạc giấu ở đâu?!".

Cổ Thanh Nhiên dừng lại động tác, nhướng mày nhìn về phía cửa, anh đã đoán được đối phương sẽ nhanh chóng tìm tới, chỉ là khá khó chịu vì bị gián đoạn.

Bên này Hoà Nhạc bị sờ đến mơ hồ, căn bản không để ý tiếng động bên ngoài, hai chân khép lại muốn cọ xát với nhau để giải toả du͙© vọиɠ, bên trong truyền ra một trận ngứa ran, hận không thể dùng thứ gì đó thỏa mãn bản thân. Hành động vuốt ve an ủi của đối phương đột nhiên dừng lại khiến cậu không thoải mái, liền nhỏ giọng mềm mại làm nũng thúc giục, Cổ Thanh Nhiên đương nhiên khó có thể cự tuyệt.

Bất quá, ngoài cửa thổi vào một trận gió lạnh, anh nhanh tay lanh lẹ cầm quần áo bên cạnh bao bọc Hoà Nhạc, áp xuống hành động giãy giụa bất mãn của cậu.

Bây giờ lý trí bỏ nhà đi của Hoà Nhạc cuối cùng cũng trở về, ý thức được có điều bất thường, vừa quay đầu liền thấy Tiêu Lịch gắt gao nhìn bọn họ, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như phóng dao "vèo vèo" làm cả người cậu tê dại. Cậu há miệng thở dốc muốn giải thích nhưng nhìn tư thế của mình và Cổ Thanh Nhiên, liền không biết nói gì mới phải.