Chương 25

Thịnh Khai đã không kìm nén được sự vui mừng, lập tức nói sự thật cho hai người biết.

Vợ chồng nghe xong lập tức xông vào nhà, ôm lấy Thịnh Mãn Mãn vừa khóc vừa cười, miệng lẩm bẩm rằng quá tốt rồi quá tốt rồi, may mà chỉ là giả chập mạch một chút.

Một phen hoàn hồn như vậy, trời đã tối đen, Mã thị thắp đèn dầu, bắt đầu chuẩn bị cơm.

Thấy trước mặt mình có một chiếc bánh ngô riêng và cháo kê nếp đặc hơn bốn người kia, Thịnh Mãn Mãn mới biết mình được ăn ngon như vậy vào buổi trưa không phải vì nhà mình làm chủ được rồi nên ăn thả ga, mà là vì thương yêu cô.

Thịnh Mãn Mãn sao còn chịu ăn riêng, đẩy chiếc bánh ngô và bát cháo của mình đến trước mặt Mã thị, để Mã thị chia cho mọi người:

"Cha mẹ, chị, mọi người làm việc đồng áng vất vả như vậy nên ăn nhiều một chút."

Mã thị liền nói:

"Con còn nhỏ, lại mới khỏi bệnh, phải ăn nhiều một chút."

Thịnh Mãn Mãn liền nói, mọi người không ăn thì cô cũng không ăn. Mã thị không còn cách nào khác, đành chia chiếc bánh ngô, cũng múc một ít cháo ra.

Lúc đầu Mã thị còn không nỡ múc, sau đó Thịnh Mãn Mãn nói múc nhiều hơn một chút, không chịu nhận bát cô đưa, cô mới lại múc thêm một ít ra.



Có rau tươi để ăn, Thịnh Mãn Mãn vẫn không nhịn được mà nhíu mày, món này không thể xào lên ăn sao? Ồ, hình như không được, ông già kia không chia dầu cho nhà...

Thịnh Mãn Mãn không nhịn được muốn đỡ trán, chia gia sản này, quả thực là vạn sự khởi đầu nan…. *Gian nan bắt đầu nản*

Ăn xong cơm, Mã thị liền tắt đèn dầu. Trong nhà chỉ có một ngọn đèn dầu này, cũng không có thêm dầu đèn, dùng hết thì thực sự không còn nữa, phải tiết kiệm lại.

Cả nhà ăn cơm xong liền nghỉ ngơi một lát, ba chị em phải đi tắm, bên kia Chu thị lại chạy ra ngăn cản, nói không cho các cô dùng nhà tắm.

Bà nội Nguyên không nhìn nổi nữa, liền ra nói một câu:

"Hôm nay cứ để các cháu nó dùng trước đi, đợi đến mai bà ba đi cắt ít cỏ lác về làm nhà tắm."

Chu thị không vừa lòng:

"Mẹ, sao khuỷu tay mẹ lại ngoặt ra ngoài thế?"

Bà Nguyên không nói gì nữa, bà biết chuyện này mặc dù không phải do ông già bảo làm nhưng ông già không ra nói gì, tức là ngầm đồng ý, bà nói một câu như vậy được rồi, nếu nói thêm nữa, chọc giận ông già thì bà sẽ gặp họa.

Chu thị không chịu buông tha, Mã thị liền đưa các con gái về, để các con ở trong nhà lau chùi tạm một đêm, đợi đến mai đi cắt cỏ lác về, tự làm một nhà tắm.

Nông thôn những năm 70 không có hoạt động giải trí gì, tắm xong thì Thịnh Mãn Mãn nằm trên giường với hai chị, chuẩn bị ngủ.



Thịnh Khai đốt cỏ đuổi muỗi khiến trong nhà toàn mùi của loại cây đuổi muỗi này, nhưng có tác dụng đuổi muỗi.

Mặc dù là giữa mùa hè nhưng sau khi trời tối, nhiệt độ cũng không quá nóng, Thịnh Khai cầm một chiếc quạt mo lớn quạt cho Thịnh Phóng và Thịnh Mãn Mãn, Thịnh Mãn Mãn được chị cả chăm sóc, ngủ rất ngon.

Khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng, trên giường không còn bóng dáng của chị cả và chị hai, bên ngoài là tiếng nấu cơm xào xạc, còn xa xa truyền đến tiếng gà gáy chó sủa và tiếng côn trùng kêu.

Thịnh Mãn Mãn đi ra ngoài, hỏi chị hai đang ngồi xổm trước bếp lửa:

"Sao em dậy sớm thế?"

Thịnh Phóng nói với cô, không dậy sớm nấu cơm thì khi ra ngoài làm việc, cháo vẫn còn nóng, khó ăn.

"Cha mẹ và chị cả đâu?"

Thịnh Mãn Mãn nhìn một vòng mà không thấy ai.

Thịnh Phóng:

"Đi ra bờ sông cắt cỏ lác rồi."