Chương 43

"Chia canh trứng ra uống trước đi."

Thịnh Mãn Mãn nói:

"Chú Bảo, chú vào bếp lấy bát của chú và bà nội ra đây."

"Bà nội ăn rồi, các con ăn đi, bà nội về nhà chính dọn đồ đạc."

Bà cụ Nguyên nói xong liền đi ra ngoài.

"Con cũng đi."

Thịnh Bảo cũng đi theo ra ngoài.

Thịnh Mãn Mãn liền chia canh trứng ra cho mọi người trong nhà uống vài ngụm, mọi người trong nhà đều vội vàng dọn dẹp đồ đạc, muốn chuyển đi sớm một chút để không phải chịu ấm ức nữa, uống xong canh trứng liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thịnh Mãn Mãn bụng đói cồn cào, cũng không khách sáo ngồi vào bàn ăn uống cháo với trứng vịt.

Ngay lúc này, từ hướng nhà chính đột nhiên truyền đến một tiếng động leng keng, tiếp theo là một tiếng quát mắng:

"Mày còn muốn chia gia sản của tao nữa à?”

“Sau này tao không cần mày nuôi nữa, mày dựa vào đâu mà đòi gia sản của tao? Đồ bất hiếu, giống như thằng ba vậy, đều bị mẹ mày dạy hư! Mày đi khỏi nhà này thì đừng bao giờ quay lại nữa!"

Không lâu sau, thấy Thịnh Bảo và bà cụ xách theo quần áo của mình đi tới, Thịnh Bảo mặt không biểu cảm, còn bà cụ Nguyên thì vẫn còn sợ hãi.



"Không lấy được lương thực à?"

Thịnh Mãn Mãn lập tức hỏi.

Bà cụ Nguyên liền lắc đầu:

"Không có. Chú cháu nói muốn làm ầm lên, ông cháu nói, nếu làm ầm lên thì sẽ đến đây đập phá hết đồ đạc ở đây, đốt hết đi, để chúng ta không lấy được gì cả."

Thịnh Mãn Mãn:

"..." Ông già này đúng là tàn nhẫn.

*Có ai muốn cưới chồng gia trưởng không nào @@*

Thịnh Chu an ủi bà cụ Nguyên:

"Mẹ ơi, không sao đâu, không có lương thực thì chúng ta ăn rau dại, thế nào cũng có thể cầm cự đến mùa thu hoạch."

Bên này, bốn người ở phòng ba cũng đã thu dọn xong, ngoài cái giường không thể mang đi thì những thứ khác đều phải mang theo, thu dọn lại thì cũng không có nhiều đồ đạc lắm.

Hoặc khiêng hoặc xách hoặc đeo, bảy người cứ như vậy rời khỏi Thịnh Gia, đi về phía nhà họ Vệ ở cuối làng.



Nhà họ Vệ không quá đổ nát nhưng trong sân lại mọc đầy cỏ dại, đi theo con đường lát đá đến giữa sân, mọi người chất đồ đạc dưới mái hiên.

Đội trưởng Vương đi theo sau, trên tay cầm một chùm chìa khóa, một lọ dầu đậu nhỏ và một cái rìu.

Sau khi con gái lớn của nhà họ Vệ mất, rất nhiều đồ đạc trong nhà này đã bị đốt, một số khác thì được chôn theo con gái lớn của nhà họ Vệ nhưng những đồ vật như giường, bàn, ghế trong nhà vẫn còn, ổ khóa chìa khóa đều có sẵn, để tránh những đồ vật này bị đánh cắp, đội trưởng Vương đã khóa chặt tất cả các cửa.

Ổ khóa đã bị gỉ, chìa khóa không thể mở được, đội trưởng Vương liền nhỏ dầu đậu vào ổ khóa, chìa khóa cũng dính vài giọt, chìa khóa được cắm vào ổ khóa, xoay đi xoay lại rồi rút ra, ổ khóa này cuối cùng cũng mở được, lại dùng cách này để mở khóa phòng đông và phòng tây, không cần dùng đến rìu nữa.

Đội trưởng Vương nói:

"Chờ tan tầm, tôi sẽ bảo con trai tôi đến giúp dọn dẹp sân."

Thịnh Chu từ chối:

"Không cần không cần, chúng tôi làm một buổi chiều là xong."

Vào thời điểm này, sức lao động chính là công điểm, sử dụng sức lao động của người khác chính là sử dụng công điểm của người khác, sử dụng tiền của người khác, làm sao có thể đành lòng, việc nhà có thể làm thì sẽ không làm phiền người khác.

Đây cũng là lý do mà trên đường đi, có người nói muốn giúp đỡ, Thịnh Chu đều từ chối.

Mà đối phương không kiên trì, một là vì ham các kiếm công điểm, hai là vì kiêng kỵ ngôi nhà của nhà họ Vệ.

Sau khi đội trưởng Vương đi, cả nhà bắt đầu dọn dẹp.