Chương 47

Cô không thể đi tìm người ghi công điểm nói, chú ghi cho chú út của tôi nhiều công điểm hơn một chút được không, tôi sẽ thúc giục cậu ta làm nhanh hơn. Người ta ghi công điểm có thể để ý đến cô sao?

Ngồi dưới gốc cây thật sự rất chán, Thịnh Mãn Mãn liền chạy đến nói với Mã thị, cô muốn xuống chân núi đào rau dại.

"Không cần con đào rau dại."

Mã thị nhớ lại dáng vẻ ngất xỉu của cô con gái út hôm kia vẫn còn sợ hãi, không muốn để cô làm việc.

"Vậy con đi tìm Tiểu Phương chơi."

Thịnh Mãn Mãn lại nói.

Mã thị thấy cô có vẻ không ngồi yên được, cũng không giữ cô lại, chỉ dặn dò thêm một lần nữa là không được một mình chạy về nhà.

Thịnh Mãn Mãn vâng vâng dạ dạ, nhổm dậy đi về phía chân núi.

Chân núi có rất nhiều đứa trẻ trạc tuổi cô đang đào rau dại, bây giờ trên ruộng không có việc gì phù hợp với chúng, không có công điểm để kiếm, chúng liền đào rau dại hoặc lên núi nhặt củi.

Thấy Thịnh Mãn Mãn đi tới, mấy đứa trẻ gần cô nhất lập tức tản ra, tránh xa cô, tụm lại thì thầm to nhỏ.

Thịnh Mãn Mãn dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, lúc đầu những đứa trẻ này xa lánh cô vì cô giả điên giả khùng nhưng lúc đó trong mắt chúng có sự tò mò, còn bây giờ thì vì gia đình cô đã chuyển đến sống ở nhà họ Vệ mà bọn trẻ gọi là nhà ma, ánh mắt chúng nhìn cô nhiều hơn là sự sợ hãi.

Thịnh Mãn Mãn nhìn thấy Lâm Phương trong đám trẻ nhưng cô không tiến lên chào Lâm Phương, bây giờ bản thân cô đang bị cô lập, nếu những người này biết Lâm Phương thân thiết với cô, Lâm Phương cũng sẽ bị cô lập.

Chân núi rộng lớn như vậy, bọn trẻ chỉ chiếm một góc nhỏ, Thịnh Mãn Mãn đi về phía bên kia xa bọn trẻ.



Đi ra xa mấy trăm mét, Thịnh Mãn Mãn ngồi xổm xuống bụi cỏ, lấy ra từ trong không gian bảy quả trứng vịt, bỏ vào túi vải đã chuẩn bị sẵn.

Rút chặt dây túi vải, Thịnh Mãn Mãn vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, cô cảnh giác liếc về phía sau, thấy Lâm Phương đang bước qua bụi cỏ đến chỗ cô, một chân cao một chân thấp.

Thịnh Mãn Mãn ngạc nhiên:

"Tiểu Phương, sao cậu lại đến đây?"

Lâm Phương cười toe toét với cô, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ:

"Chúng ta là bạn thân mà."

Bạn thân chính là bất kể lúc nào cũng phải đứng về phía cô.

Thịnh Mãn Mãn cũng cười toe toét với cô bé:

"Tiểu Phương, cậu nhớ nhé, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu."

Lâm Phương nghiêng đầu:

"Bảo vệ là có ý gì?"

Thịnh Mãn Mãn:



"Ý là, sau này nếu có ai bắt nạt cậu, tớ sẽ giúp cậu bắt nạt lại."

"Không cần không cần."

Lâm Phương vừa xua tay vừa nói nhưng mắt lại cong thành hình trăng khuyết.

"Cậu đào rau dại à? Tớ sẽ ở cùng cậu."

Thịnh Mãn Mãn vạch đám cỏ giúp Lâm Phương tìm rau dại.

"Cậu không đào sao?"

Lâm Phương cũng cúi đầu tìm, hỏi.

"Không đào, mẹ tớ không cho tớ đào."

"Vậy tớ đào rồi chia cho cậu một ít."

"Không cần đâu, cậu tự đào nhiều rau dại về, đừng để mẹ cậu đánh vào mông là được."

Lâm Phương theo phản xạ có điều kiện sờ vào mông mình, nếu có người mách với mẹ cô bé chơi với Tiểu Mãn thì cô bé chắc chắn sẽ bị đánh. Khuôn mặt đứa trẻ có chút khổ sở nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.

Thịnh Mãn Mãn lấy một quả trứng vịt từ trong túi vải đưa cho Lâm Phương:

"Đây là tớ nhặt được, cậu mang về cho mẹ cậu, mẹ cậu sẽ không đánh cậu nữa."