Quyển 1 - Chương 1

Kỳ Đường, cả người lơ mơ nửa tỉnh nửa mê, bị hệ thống 741 trói buộc trở thành công cụ đặc công, lang thang trong các thế giới nhỏ bé khác nhau và nhập vai trong đó các thế giới đó.

Đây là lần mua bán đầu tiên, anh bị ràng buộc và không thể hoàn lại, thậm chí anh vừa mở mắt liền xuất hiện ở tiểu thế giới thứ nhất, anh ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có.

[Bạn chỉ cần đợi cho đến khi nhà họ Cố tìm ra sự thật về thiếu gia thật và thiếu gia giả mạo, sau đó sẽ đến đòi người, rồi giao thiếu gia thật là Kỳ Thịnh cho bọn họ.] Hệ thống 741 rất tùy ý, nó quản lý trói buộc một ký chủ, lựa chọn nhiệm vụ đơn giản nhất, không yêu cầu các nhiệm vụ nhập vai phải tiêu tốn quá nhiều công sức cho bảng nền công cụ, [rất đơn giản, yên tâm đi, chỉ cần xác nhận Kỳ Thịnh sau khi đã được an toàn ở nhà họ Cố, thì chúng ta liền rời đi.]

Kỳ Đường chớp chớp mắt, "ưm" một tiếng mệt mỏi và rã rời, đối với anh mà nói, ở đâu làm gì cũng không quan trọng, mặc kệ ai đẩy ai đưa, anh cũng đều thuận theo dòng chảy.

Hệ thống 741 rất hài lòng với sự nghe lời của ký chủ, vừa âm thầm gật đầu, vừa tăng thêm rất nhiều buff bảo vệ cho Kỳ Đường, đảm bảo tất cả tư tưởng xấu xa và tiêu cực trong thế giới nhỏ này sẽ không có cơ hội tiến vào cơ thể của Kỳ Đường.

*

Giữa mùa hè nóng nực, trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo không có điều hòa, chỉ có thể mở những ô cửa sổ lờ mờ nho nhỏ để có thể thông gió, trong căn phòng khách chật hẹp, có một người đứng giữa phòng khách như đang chuẩn bị tuyên án một chuyện gì đó, còn người kia thì quay lưng lấy giẻ lau và lau bàn một cách máy móc.

"Kỳ Đường, nhà họ Cố bọn họ lại cho người tới đây rồi, bọn họ muốn tôi cùng về với bọn họ." Một thiếu niên cao gần một mét tám đã nắm được quyền phát biểu trong gia đình, giọng điệu cũng có phần hơn. Nó giống như là một lời thông báo hơn là một cuộc bàn luận, nói một cách tàn nhẫn thì như là đang ném sự việc này vào mặt ba nuôi, mà không cần xem xét tâm trạng của người ba nuôi trước mặt hắn.

Hắn thậm chí còn không biết cách xưng hô với ba nuôi như thế nào, hắn chỉ gọi bằng tên và họ của anh "Kỳ Đường."

"Được thôi, vậy con trở về cùng bọn họ đi." Người thiếu niên gầy yếu trước mặt nhìn qua tưởng như vô lực cuối cùng cũng xoay người, trên khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, giống như vừa mới khóc, anh cười miễn cưỡng, tựa như là đang mừng cho thiếu niên trước mặt, nhưng không kìm được nỗi xót xa khi sắp bị bỏ rơi, anh không dám phủ quyết, thậm chí cũng không dám bày tỏ ý kiến

phản đối, lặp lại câu tán thành, đầy sự cô đơn và bất lực, "Thật tốt, thật tốt. Dù sao thì ở đó cũng có những người thân thật sự của con."

Người thiếu niên trước mặt bỗng cau mày, không kiên nhẫn nhìn bộ dáng nhu nhược cùng nhát gan của người ba nuôi đã nuôi nấng mình mà lạnh lùng nói: "Anh cùng tôi về nhà họ Cố đi, tôi đã nói với bọn họ rồi."

Hắn vốn tưởng rằng thiếu niên trước mặt ít nhất sẽ kinh ngạc và vui vẻ, nhưng so với kinh ngạc và vui vẻ thì người thiếu niên trước mặt lại lộ ra vẻ cự tuyệt chưa từng có, "Không được!"

"Ba làm sao có thể cùng con trở về được, kia là ba mẹ ruột của con, còn ba chỉ là người ngoài." Kỳ Đường giải thích nói.