Quyển 1 - Chương 3

Bị hắn ta soi mói như vậy, Kỳ Đường khó chịu lui về phía sau, lại bị hắn ta chặn đường, mặc dù thân phận của thiếu gia giả mạo đã bị bại lộ nhưng quần áo mà Cố Nguyên mặc trên người không bị mất đi phong thái của thường ngày, cũng không miễn cưỡng, "Nếu như không phải do sự bất cẩn của cô y tá khiến tôi bị ôm nhầm với anh ta, thì tôi vẫn sẽ gọi anh một tiếng ba nuôi, hoặc là ba rồi, không phải sao?"

Nhưng kể từ khi Kỳ Thịnh lớn lên và có chủ kiến

của riêng mình, hắn đã không còn bao giờ gọi anh là ba nữa. Kỳ Đường thầm nghĩ.

"Cố Nguyên, đừng bắt nạt người khác." Có một người đưa Kỳ Thịnh đến, không nhanh không chậm bước tới, đưa Kỳ Đường ra khỏi khu vực đang bị Cố Nguyên vây quanh.

Đó có phải là ba ruột của Kỳ Thịnh? Kỳ Đường bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm, người đàn ông trước mặt ước chừng đã bốn mươi tuổi đang khẽ mỉm cười, dùng đôi bàn tay ấm áp và cường tráng nắm lấy cánh tay của Kỳ Đường.

"Hoan nghênh cậu đến đây, để tôi đưa cậu đi tham quan phòng ngủ."

Người đàn ông trước mặt này chính là Cố Trưởng Minh, là người đứng đầu nhà họ Cố và là ba ruột của Kỳ Thịnh.

Kỳ Đường không hiểu vì sao, dáng vẻ này dường như không phải là đang chào đón vị thiếu gia chân chính Kỳ Thịnh trở về, mà là đang chào đón anh đến đây, khi anh vào phòng lại càng kỳ quái hơn, gian phòng rất lớn, hơn nữa cơ sở vật chất rất tiện nghi và vị trí đều được bao quanh bởi phòng của những người khác, hoàn toàn không phải là phòng khách mà là kiểu bố trí của một căn phòng ngủ chính.

"Cố tiên sinh, tôi không làm phiền anh nữa, sau khi xác nhận Kỳ Thịnh đã ổn và không còn việc gì, thì tôi có thể yên tâm rời đi rồi." Đây là lời thật lòng duy nhất của Kỳ Đường, so với việc sống trong căn biệt thự cùng với những người khác, thì việc biến khỏi thế giới này càng sớm càng tốt sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn.

Kỳ Thịnh vừa mới nãy còn im lặng bây giờ lại đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Nếu như anh không quen, thì chúng ta sẽ đi khỏi đây."

Cố Trưởng Minh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ giống như một người cha, ông ta cầu xin Kỳ Đường giúp đỡ: "Cậu xem, Kỳ Thịnh vẫn không nỡ chia tay cậu, nhà họ Cố có địa vị rất lớn, Kỳ tiên sinh nếu sống ở đây cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào.”

"Kỳ tiên sinh cũng sẽ không cần phải lo lắng về việc Kỳ Thịnh ở đây một mình." Cố Trưởng Minh lợi dụng điểm yếu của Kỳ Đường là "một người ba nuôi hèn nhát và ngoan ngoãn", biết rằng bản thân Kỳ Đường, xuất thân là một đứa trẻ mồ côi, bây giờ anh chỉ có một mong muốn đó chính là chăm sóc thật tốt cho đứa con của chị gái đỡ đầu lớn lên, ngoài ra thì anh không quan tâm đến những thứ khác trong cuộc sống, giống như ý nghĩa của việc tồn tại và sống của anh chính là người tài trợ cho con của chị gái.

Huống hồ chi, Cố Trưởng Minh nhìn Cố Nguyên, trên mặt không lộ vẻ gì "Cố Nguyên chính là con ruột của chị gái của Kỳ tiên sinh, Kỳ tiên sinh ở đây thì cũng sẽ có cơ hội dành nhiều thời gian hơn cho Cố Nguyên."

Sắc mặt của Kỳ Thịnh bởi vì lời hứa ở lại của Kỳ Đường mà tối sầm lại, vẻ mặt Cố Nguyên khó hiểu, hắn ta đột nhiên nở một nụ cười, thân thiết ôm lấy cánh tay của Kỳ Đường, "Đúng vậy, tôi cũng muốn được gần gũi với Kỳ Đường!"

Cứ như vậy, ba người bọn họ một lời một tiếng đã biến chuyện Kỳ Đường sống ở nhà họ Cố trở thành hiện thực.

Vốn dĩ mà nói, Kỳ Đường đã quen với việc bị xô đẩy xung quanh, thậm chí cũng không thể thốt ra bất kỳ lời phản đối mạnh mẽ nào, cứ như vậy, anh đã ở lại nhà họ Cố và sống trong phòng ngủ chính trên tầng ba, được bao quanh bởi phòng ngủ của Cố Nguyên và Kỳ Thịnh cũng ở trên tầng đó nằm phía bên trái và phía bên phải, còn Cố Trưởng Minh thì ở phía đối diện.