Quyển 1 - Chương 2

Ngày đầu tiên trong đêm tân hôn, Bùi Tử Câm ngủ ở phòng bên cạnh hắn, buổi tối Thẩm Gia Nam lăn qua lộn lại không ngủ được, vẫn luôn suy nghĩ thời gian này vợ đang làm gì ở phòng bên cạnh, ngủ có ngon không, trông vợ thơm ngon mềm mại, nằm trên giường do hắn tự tay trải... Nghĩ tới đây, Thẩm Gia Nam đột nhiên có loại xúc động muốn chảy máu mũi, hắn vẫn là một xử nam, đối tượng duy nhất hắn từng ảo tưởng chính là Bùi Tử Câm, chỉ cần nhớ tới Bùi Tử Câm, thứ dưới háng hắn lại cứng lên, phải mất thật lâu mới có thể tiêu tan.

Ngày hôm sau khi Bùi Tử Câm đi làm, Thẩm Gia Nam len lén lẻn vào trong phòng, ngửi mùi hương còn sót lại trên đó, hương thơm ngọt ngào, là hương vị của vợ, hắn mê luyến thè lưỡi ra, liếʍ lên tấm ga giường mà Bùi Tử Câm đã ngủ qua: "Vợ ơi..."

Thẩm Gia Nam thừa nhận mình chính là một kẻ biếи ŧɦái, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của Bùi Tử Cam đều sẽ được hắn liếʍ qua, quần áo bên người anh cũng sẽ bị hắn quấn quanh dươиɠ ѵậŧ thủ da^ʍ, chắc Bùi Tử Câm cũng không thể nào tưởng tượng được qυầи ɭóŧ của mình đã sớm bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của hắn bắn lên, cái ly mình dùng để súc miệng mỗi sáng đều bị chồng điên cuồng liếʍ láp.

Nhưng bây giờ, thời gian si mê hạnh phúc của Thẩm Gia Nam sắp kết thúc, Bùi Tử Câm tìm được công việc mới ở nước ngoài, muốn vứt bỏ hắn.

Thẩm Gia Nam có nỗi buồn không nói nên lời, dù sao lúc trước hắn cũng lấy danh nghĩa kết hôn giả mới có thể ở chung dưới một mái nhà với Bùi Tử Câm, bây giờ nếu kiên quyết không ly hôn, Bùi Tử Câm nhất định sẽ chán ghét loại đàn ông nói mà không làm như hắn.

Cho nên mấy ngày nay trạng thái tinh thần của Thẩm Gia Nam vẫn lơ lửng bất định, không có tâm tư làm việc.

Hắn lái xe, muốn đến ngoại ô để giải sầu, kết quả không cẩn thận do lơ đãng nên xảy ra tai nạn xe cộ, được đưa vào bệnh viện.

*

"Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?"

"Một chút vết thương ngoài da thôi, hơi bị chấn động nhẹ đến não, vấn đề không lớn lắm, ở nhà tĩnh dưỡng vài tuần là ổn thôi."

Tiếng gì vậy?

Thẩm Gia Nam mờ mịt mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, hắn cố gắng tập trung tầm mắt của mình, mới phát hiện hóa ra là mình đang ở trong bệnh viện.

Mình bị thương sao, chuyện này xảy ra khi nào, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả...

"Thẩm... Chồng ơi, anh cảm thấy ổn chứ? ”

Tuy Bùi Tử Câm lúc riêng tư sẽ có chút xa lạ gọi hắn là Thẩm tiên sinh, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn cố gắng duy trì mình là một cặp đôi đã kết hôn, lập tức đổi giọng gọi chồng, không biết Thẩm Gia Nam vừa nghe được xưng hô thân mật này, trong lòng nhất thời nổi lên sóng to gió lớn.

Câm Câm thật sự... thật sự gọi hắn là chồng sao, hắn không nằm mơ chứ?

Thẩm Gia Nam luống cuống cầm lấy điện thoại bên cạnh, đột nhiên phát hiện ngày trên điện thoại hơi không ổn.

Đây là... Ba năm sau.

Sao hắn vừa thức dậy đã trôi qua ba năm rồi?

Bùi Tử Câm mà hắn thầm yêu đã lâu đang ở bên cạnh hắn, còn gọi hắn là chồng.

"Ông xã, đừng xem điện thoại nữa, bác sĩ nói bây giờ anh phải nghỉ ngơi thật tốt, nên ngủ sớm và dậy sớm."

Bùi Tử Câm kéo cánh tay Thẩm Gia Nam lên, trước mặt bác sĩ làm ra dáng vẻ vợ chồng ân ái: "Cảm ơn bác sĩ, nếu vài ngày nữa gặp phải tình huống gì chúng tôi sẽ tái khám."

Em ấy đang nắm tay mình, thật hạnh phúc.

Thẩm Gia Nam vì chấn động não của tai nạn xe hơi mà mất đi một phần ký ức, cho rằng mình đột nhiên xuyên qua ba năm, không chỉ trở thành giám đốc điều hành của công ty, mà còn kết hôn với người mình thầm mến.

Nhưng đợi đến khi về nhà, thái độ của Bùi Tử Câm không còn thân mật như ở bên ngoài, thậm chí khi hắn định ôm lấy đối phương từ sau lưng, bị Bùi Tử Câm lập tức né tránh: "Thẩm tiên sinh, anh sao thế, vẫn cảm thấy khó chịu sao?”