Chương 14

Mỗi từ Trần Hủ nói ra đều biến thành những lỗi màu đỏ chói, lơ lửng trên đầu anh ta.

Thật muốn khiến anh ta im miệng quá đi.

Tang Đồ nhìn sang quản lý nhà hành đứng bên cạnh.

Quản lý bị cô nhìn đến mức giật mình, nhất thời không rõ được ý định của đại tiểu thư.

Đại tiểu thư không lẽ lại tin vào lời nói dối của gã đàn ông cặn bã này, chuẩn bị bỏ qua chuyện này, rồi lại đổ hết cơn giận lên đầu bọn họ sao?

Dù sao trước đây chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra.

Quản lý cảm thấy không thể diễn tả được nỗi bức xúc này, chút thiện cảm vừa có lập tức tan biến.

Thấy quản lý không có phản ứng gì, Tang Đồ thở dài trong lòng, có vẻ như anh ta không có kỹ năng khâu miệng khách hàng lại.

Các nhân viên phục vụ khác dường như cũng không muốn đắc tội Trần Hủ.

Haiz...

Tang Đồ hoàn toàn không biết rằng, sự bối rối của mình lại bị người khác hiểu lầm thành dấu hiệu nổi giận.

Mọi người đều im phăng phắc.

Tiểu Miêu Chi Chi càng run rẩy dữ dội hơn, nghĩ đến khả năng mấy chục năm sắp tới phải sống chung với lợn, cô ta đã tuyệt vọng muốn khóc.

Không biết từ đâu nổi lên một luồng can đảm, Tiểu Miêu Chi Chi đột ngột lao tới trước mặt Tang Đồ, nắm lấy tay cô.

"Tôi không có! Người tôi muốn dụ dỗ, thật ra là cô!"

Mọi người: !!!

Tiếng hít thở liên tục vang lên.

Trần Hủ trố mắt nhìn, không thể tin nổi!

Tiểu Miêu Chi Chi vừa nói xong cũng có chút sợ hãi, len lén nhìn Tang Đồ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của vị đại tiểu thư này không có sự độc ác, khó chịu như mong đợi mà chỉ có một vẻ bàng hoàng không che giấu.

Tiểu Miêu Chi Chi đột nhiên bốc đồng, gan lớn làm càn!

"Mục đích thực sự của tôi khi tiếp cận Trần Hủ là muốn gần cô hơn, tôi... tôi đã chú ý đến cô từ lâu rồi! Nhưng giới giải trí nhiều người như vậy, thân phận và địa vị của cô và tôi khác biệt quá xa... làm sao mà cô có thể nhìn thấy một người bình thường như tôi, chỉ là tôi không ngờ Trần Hủ..." Nói đến đây, Tiểu Miêu Chi Chi đột nhiên im bặt, để lại vô số điều khiến mọi người suy đoán.

Trần Hủ nghe không ra ý tứ trong lời nói của cô ta sao? Rõ ràng là đang nói anh ta không chỉ lăng nhăng mà còn tự cho mình là đúng!

Trong nhà hàng, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Tang Đồ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tiêu hóa được câu nói vừa rồi của cô ta.

Tình huống này, sao lại không giống với kịch bản đã viết?