Chương 2

Trong phòng rốt cục cũng châm nến, nam tử tuấn mỹ mặc áo bào màu tím cầm lấy ngọn nến, vẻ mặt trêu cợt nói: “Thế thúc sao lại ở đây?”

Làm cho Tô Trì thối lui đến góc tường, lắp bắp nói: "Thế chất... Ta... Ta..." Y sao dám nói với Tô Cẩn là mình cùng Lưu Ly gặp riêng chứ.

Tô Du ở trên giường cười đến thở không ra hơi, hắn chỉ vào Tô Trì đang co rúm ở góc giường, âm dương quái khí nói: “Ca ca, Trì thúc muốn thao đệ này….”

Tuổi của Tô Trì là hai mươi, vừa mới cập quan, thậm chí còn nhỏ hơn Tô Cẩn mấy tháng, chỉ là bởi vì có bối phận cao nên Tô Du mới gọi y một tiếng thúc.

Tô Trì ngượng ngùng đến nỗi xấu hổ vô cùng, y quay người muốn chạy trốn thì bị Tô Cẩn dùng một tay nắm chặt, Tô Trì với cơ thể yếu ớt không giãy dụa ra được khiến y bị hoảng sợ và sợ hãi, trong đôi mắt đều chứa nước mắt, cực kỳ đáng thương.

Tô Du thấy dáng vẻ uất ức của y thì không nhịn được cười, làm hại ca ca của hắn Tô Cẩn cũng muốn cười, Tô Cẩn nín cười cúi mặt hung ác nhìn Tô Trì chằm chằm: "Tốt lắm! Lưu Ly đã sớm nói với lão thái thái ngươi đùa giỡn nàng, hiện tại đã bắt được tại trận! Lão thái thái nói muốn trục xuất tử tôn vô liêm sỉ không biết phép tắc này ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi nhà tự sinh tự diệt!"

Tô Trì sống phụ thuộc vào nhà lớn đã không biết việc đồng áng lại không giỏi đọc sách, y là kẻ đáng thương, phụ mẫu chết sớm, mấy năm trước gia gia thân thiết duy nhất cũng bệnh chết, trong nhà chỉ có một lão nô bộc chiếu cố cuộc sống thường ngày cho y, nếu y bị trục xuất ra khỏi tông tộc thì chỉ có thể chết đói rõ như ban ngày.

Tô Trì bị dọa hồn vía lên mây, y run rẩy cầu xin tha thứ: "Chất nhi ngoan, ngươi tha cho ta đi, coi như ta chưa từng tới..."

Tô Cẩn lại nói: "Thả ngươi ra thì ta có được gì? Lưu Ly là nha hoàn của ta, ngươi đùa giỡn nàng chính là đùa giỡn ta."

Dáng vẻ hắn nói chuyện chững chạc đàng hoàng, nội dung nói chuyện lại thái quá.

Tô Du với quần áo không chỉnh tề ở trên giường vỗ tay cười to, giễu cợt nói: "Vậy cũng đùa giỡn ta! Trên mặt ta và trên cổ đều là nước bọt của Trì thúc thúc." Hắn nhỏ hơn Tô Trì ba tuổi, thiếu niên mười bảy tuổi thích náo nhiệt, không xấu hổ mà nói thẳng chuyện tình nam nữ.

Tiểu tử ngang bướng này lớn lên còn cao lớn hơn Tô Trì, vì dụ Tô Trì mắc câu mới ngồi ở trên giường, dỗ đến Tô Trì không thấy rõ vào bẫy.

Tô Trì dùng tay áo bụm mặt, ủ rũ cúi đầu nói: "Vậy các ngươi muốn ta làm sao bây giờ?" Hắn là người ngu dốt, đã nhận định bọn Tô Cẩn muốn cắn chết mình.

Tô Cẩn và Tô Du liếc nhau một cái, dựa theo kế hoạch ban đầu lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra: "Đều là thân thích, chúng ta cũng không làm khó thúc thúc, chỉ là chúng ta thả ngươi thì lão thái thái biết sẽ chửi chúng ta, ngươi viết văn tự nói mình đánh bạc thua tiền, hai anh em chúng ta cho ngươi mượn năm mươi lượng, sau đó sầu lo tiêu một bữa tiền rượu."

Năm mươi lượng cũng không phải ít! Chừng này đủ cho dân chúng tầm thường sống sung túc hạnh phúc hơn hai năm. Lượng bạc theo điều lệ trong một năm mà Tô Trì được tông tộc cho còn chưa tới năm mươi lượng.

Tô Cẩn và Tô Du biết trong thời gian ngắn Tô Trì không thể trả được năm mươi lượng nên mới để Tô Trì viết giấy vay nợ.

Điều này làm Tô Trì đau lòng muốn chết, vẻ mặt y như đưa đám đau lòng phải nhỏ máu ký tên.

Ngay khi y cho rằng chuyện đã kết thúc, lúc y sắp đi, Tô Du từ trên giường nhảy xuống lằng nhà lằng nhằng với Tô Trì, không chịu thuận theo.

Tô Du hét lên: "Lưu Ly tỷ tỷ bởi vì bị ngươi đùa giỡn mà khóc hỏng mắt, ngươi cũng phải bồi thường cho nàng năm mươi lượng!"