Chương 7

Chương thứ bảy: Hội trưởng hội học sinh nói lời dâʍ đãиɠ (Làʍ t̠ìиɦ qua điện thoại, thủ da^ʍ)

21.

Kỳ nghỉ đông của bọn họ trôi qua thật chậm, học kỳ sau Duẫn Từ đã bị cắt chức hội trưởng, có rất nhiều công việc cần phải bàn giao thực hiện, công việc kéo dài đến tận 3 ngày sau năm mới mới được nghỉ.

Trời mùa đông năm nay đổ rất nhiều tuyết, Duẫn Từ mặc nhiều áo dày, bên ngoài là quần áo mùa đông thật dày, bên trong là đủ loại dụng cụ tình thú này kia, nội y đôi khi còn là đồ ren, lúc thì là tất lưới, thỉnh thoảng khi ra ngoài Trình Phong cũng đeo lên nịt ngực cho cậu. Ai cũng không nghĩ tới, nhìn qua nghiêm túc trầm tĩnh, nghiêm trang hội trưởng, vậy mà dưới lớp áo lại là hình ảnh da^ʍ mỹ khó có thể tưởng tượng.

Gậy tự sướиɠ với trứng rung cũng ít khi dùng đến, bởi vì Trình Phong phát hiện, thỉnh thoảng để huyệt Duẫn Từ trống vắng một chút, cậu sẽ càng thêm nhạy cảm, thời điểm bị hôn liếʍ sẽ sướиɠ đến phát run, vừa khóc vừa gọi tên hắn , khi đó sẽ có cảm giác thành tựu.

Trình Phong càng nghĩ càng nhớ nhung.

Một mình hắn đi giữa đường cái vắng vẻ vì năm mới ít người ra đường, giơ lên hộp cơm được bọc cẩn thận, tuyết đọng lại dưới chân mỗi lên nhẫm lên kêu xẹt xẹt, cảm giác như rất xốp, đủ để làm hắn quên đi cảm giác Duẫn Từ ấm nóng tựa vào l*иg ngực mình.

Cha mẹ Trình Phong ra nước ngoài từ năm ngoái, ở nước ngoài và có thêm một người con, tình cảm đối với hắn cũng phai nhạt, hơn nữa sống ở nước ngoài cũng không có thói quen mừng năm mới, chỉ nói hỏi thăm vài câu qua điện thoại hỏi hắn có muốn qua đó không.

Trình Phong từ chối. Hắn cũng không tức giận, hắn biết rõ qua đó tình cảm cũng không tắng lên là bao, ngược lại qua đó nhìn cha mẹ thiên vị đứa con mới của hai người -- càng thương tâm hơn. Hắn đã tự mình trải qua nhiều hy vọng rồi lại thất vọng, hiện tại đã dứt khoát nhận ra.

Năm mới, một mình có thể tùy ý ăn uống, ngủ thẳng đến xế chiều cũng không ai nói gì, muốn yêu thương Duẫn Từ ức hϊếp hai cái lỗ nhỏ chảy ra nước cũng không ai quan tâm, không kiềm chế, xem ra cũng không phải là tệ.

Trình Phong lấy điện thoại di động ra, có tin nhắn của Duẫn Từ gửi tới: "Đang làm gì thế?"

Trình Phong: "Làm."

Bên kia Duẫn Từ tức giận mặt phình lên .

Trình Phong: "Nhưng da bọn họ không mịn bằng cậu, cái mông cũng không mềm như của cậu, huyệt cũng không trơn bằng cậu, nên tôi quyết định rút ra và rời đi."

Duẫn Từ: "Cậu cút. . . . . ."

Trình Phong nhớ trước kia hắn nhìn thấy Duẫn Từ, với bản chất thờ ơ và lạnh lùng của lãnh đạo, cao cao tại thượng, nhưng ở lâu mới phát hiện, thật ra cậu cũng chỉ là một con thỏ đội lốt băng sơn lạnh lùng, giống như vừa rồi khi nóng giận là lập tức mềm nhũn.

Trình Phong đến dưới ký túc xa, bước vào thang máy, cất điện thoại vào túi.

Tiến vào cửa, đem đồ ăn trong túc bày ra đĩa, lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện tin nhắn Duẫn Từ gửi đến: "Chủ nhân, đừng làm cùng người khác. . . . . ."

Hiha cứ không để ý đến cậu ấy, cậu ấy lại hoảng sợ rồi, Trình Phong ghi âm một đoạn gửi đi, kìm lòng không nổi nhớ đến khoảng thời gian khi dễ cậu lúc trước, trong miệng cậu phát ra thanh âm năn nỉ mềm mại ma mị.

Chỉ sau hai giây hắn liền cương, cũng không còn tâm trạng quan tâm đến chỗ thức ăn vừa mua, gọi đi một cuộc điện thoại: "Duẫn Từ?"

Duẫn Từ bắt máy rất nhanh, nhưng dương như có chút tay chân luống cuống, giọng nói lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói: "Trình, Trình Phong."

"Cậu làm sao vậy?"

Duẫn Từ không nhanh không chậm trả lời, quả nhiên giọng nói cũng bình tĩnh hơn nhiều: "Tớ không sao, sao cậu đã gọi rồi?"

"Cậu đang ở nhà? Tìm một chỗ không người, nhanh lên một chút."

". . . . . . A? Tại sao?" Duẫn Từ chưa kịp phản ứng.

"Tôi rất nhớ cậu." Trình Phong nở nụ cười: "Tôi muốn cùng cậu làʍ t̠ìиɦ ngay bây giờ."

Qua một lúc lâu, bên kia mới truyền đến một tiếng nhẹ nhàng "Được" .

Trong điện thoại truyền đến tiếng cánh cửa đóng lại, giọng Duẫn Từ có chút khẩn trương: "Được, được rồi."

Trình Phong nói: "Ngoan, hiện tại cởϊ qυầи ra."

Bên kia xột soạt một lúc, Duẫn Từ nói: ". . . . . . Cởi rồi."

Trình Phong hỏi: "Qυầи ɭóŧ nữa? Cởi hay chưa?"

Duẫn Từ thẹn thùng nói: ". . . . . . Cũng cởi rồi. . . . . ."

"Rất tốt." Trình Phong khen ngợi cậu một câu: "Hiện tại tìm chỗ nào ngồi xuống, đem chân tách ra."

Duẫn Từ nói: "Ừ, được rồi. . . . . ."

"Hiện tại tôi muốn cùng cậu làʍ t̠ìиɦ, nhưng căn bản tôi không nhìn thấy cậu, cậu còn kiểu tôi bảo cậu làm gì cậu đáp câu đấy, tôi làm sao có hứng thú được?" Trình Phong ngữ điệu lạnh lùng, mà thực tế hắn đã cương muốn nổ tung.

Duẫn Từ chớp mắt đầy hoảng loạn, nhưng trải qua thời gian điều giáo cũng không tính là ngắn nên cậu biết mình nên làm gì: "Tôi ngồi xuống rồi, trên mặt đất có một chút lạnh, nhưng coi như sạch sẻ.

Chân của tôi được chủ nhân tách ra, mở rất rộng, để ý một chút là có thể thấy được da^ʍ huyệt của tôi.

Môi âʍ đa͙σ mở ra rồi, nó ở mong đợi chủ nhân đến, ừ. . . . . . Vừa nghĩ tới có thể được chủ nhân chơi, huyệt da^ʍ không ngần ngại chảy ra rất nhiều nhiều.

A, dịch nhờn chảy đầy xuống nền nhà rồi. . . . . . Hy vọng chủ nhân có thể quan tâm da^ʍ huyệt, đâm nát da^ʍ huyệt, đem huyệt của tôi chơi đến sưng đỏ, cửa huyệt kêu vang, như vậy mọi người mới biết người là chủ nhân của tôi. . . . . ."

"Tiểu Từ, bảo bối." Trình Phong ôn nhu nói với cậu: "Cậu thật biết điều, chủ nhân sẽ cho cậu côn ŧᏂịŧ mà cậu muốn ."

"A~~, chủ nhân côn ŧᏂịŧ chạm đến rồi. . . . . ." Duẫn Từ bắt đầu nhẹ nhàng rêи ɾỉ, cậu hiển nhiên đã động tình: "Thật to, thật thoải mái, xin chủ nhân dùng sức chơi tôi, Tiểu huyệt da^ʍ muốn được lấp đầy, trong tử ©υиɠ muốn được rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân. . . . . ."

"Bây giờ cậu đang cắm ngón tay vào sao?" Trình Phong đột nhiên hỏi.

Duẫn Từ dừng một chút nói: "Không có, không có, tôi. . . . . ."

"Xoay người cong mông lên, đem ngón tay cắm vào, sáp bốn ngón tay. Thời điểm rêи ɾỉ tôi muốn cậu kêu Mẫu cẩu, sáp của mình, lúc này tôi muốn nghe tiếng nước"

Duẫn Từ nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Chủ nhân. . . . . ."

Bọn họ đã sớm không còn quan hệ chủ nhân và nô lộ, hiện tại gọi chủ nhân cũng vì Duẫn Từ xem đây là một loại tình thú, nếu cậu không muốn cũng có thể từ chối, cho nên đến bây giờ cũng không từ chối, thật ra thì cậu cũng rất thích.

Trình Phong liền thúc giục cậu: "Nhanh một chút."

Quả nhiên Duẫn Từ không còn do dự nữa, sau khi tiếng xột soạt phát ra, trong điện thoại lần nữa truyền đến tiếng rêи ɾỉ của cậu: "Mẫu cẩu hiện tại đang quỳ, mông cong lên, trong da^ʍ huyệt chứa ba ngón tay, ừ. . . . . . Bốn cái thật sự hơi khó khăn, xin chủ nhân cho mẫu cẩu thích ứng chút đã. . . . . ."

"A~~, bốn ngón đã tiếng vào, thật thô. . . . . . Chủ nhân. . . . . . Quá thô rồi, nếu bị làm hư. . . . . ." Dần dần truyền đến tiếng nước nhóp nhép: "Mẫu cẩu chảy thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠. . . . . . Mẫu cẩu sáp tiếng của mình lớn, sợ người ngoài cửa nghe thấy. . . . . ."

"Bị bọn họ nghe thấy thì làm thế nào bây giờ? Mông mẫu cẩu hiện tại đang quay về phía cửa, vểnh lên rất cao, một khi bọn họ mở cửa là có thể thấy mẫu cẩu có hai cái lỗ, mẫu cẩu sợ. . . . . . Mẫu cẩu chỉ muốn một mình chủ nhân chơi. . . . . ."

Lời Duẫn Từ nói phi thường động tình, tuỏng tượng đến cảnh bị bại lộ cũng khiến hắn kí©h thí©ɧ, một bên nghe cậu nói, một bên Trình Phong gia tăng tốc độ, hẳn muốn hai ngươi có thể đạt đến cao trào cùng một lúc.

Trình Phong hưng phấn bắn ra, nhưng theo bản năng vẫn đặt điện thoại bên tai, Duẫn Từ sau khi cao trào giọng cậu đứt quãng, mềm mại ướŧ áŧ thở dốc bên tai hắn.

Đột nhiên, đằng sau cửa truyền tới một giọng nói khiến hai người giật nảy--

Có một giọng đàn ông ở bên ngoài hỏi: "Thất lễ, xin hỏi bên trong có người không?"

"Có phải có một tiểu lẳиɠ ɭơ ở bên trong không?"

Trình Phong lần này so với Duẫn Từ phản ứng nhanh hơn, hắn trầm giọng xuống, hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

===============

Huhu các cậu đợi lâu lắm đúng không. Đường xin lỗi nhiều nha. Bệnh lười chữa không bao giờ khỏi =)))) Edit xong là up luôn cho mọi người nè, không kiểm tra lỗi luôn.

Hồi sau có vẻ gay cấn ha =))) mọi người lại cố gắng chờ nhie