Chương 11: May mà chỉ bị trúng độc thôi

Ân Trọng Sơn dõi theo cung nhân rời đi, lông mày nhíu chặt.

Phủ Trấn Viễn Hầu đã kéo dài ba đời, từ khai quốc công thần có quyền thế ngập trời đến đời Sở Kinh đã chẳng còn quyền thế gì nhưng không thể cách chức, tước vị "Trấn Viễn" chỉ là hữu danh vô thực.

Dù vậy Hầu phủ truyền thừa ba đời cũng không thể khinh thường, Hoàng đế ban hôn vô cớ, tất nhiên là không muốn Hầu phủ trợ giúp Cảnh Vương.

Vậy sao còn phải quanh co lòng vòng ép Vương gia cùng Vương phi về nhà thăm cha mẹ?

Sở Triệu Hoài không nhìn ra vấn đề mà còn đang cười ngây ngô.

Không phải Hoàng đế ban thưởng thì có thể yên tâm nhận rồi.

Thoáng thấy Cơ Tuân hờ hững nhìn mình, Sở Triệu Hoài vội nín cười rồi giả vờ khó xử: "Vương gia, cô mẫu tặng quà, thịnh tình không thể từ chối được đâu ạ."

"Không thể từ chối?" Cơ Tuân nhướng mày, ân cần nói, "Nếu Vương phi khó xử như vậy thì để Trọng Sơn cất vào kho trong phủ giùm Vương phi nhé?"

Sở Triệu Hoài: "......"

Sở Triệu Hoài che giấu nỗi phẫn uất trong mắt, nhẫn nhịn nửa ngày rồi ngập ngừng nói: "Thật ra cũng không, không khó xử lắm, ta chịu được mà, không cần phiền Vương gia đâu ạ."

Cơ Tuân cười như không cười: "Vương phi đã là người của bản vương, tiện tay làm thôi, có gì mà phiền chứ?"

Sở Triệu Hoài: "......"

Vẻ mặt Sở Triệu Hoài vô hồn, cứ như đã chết từ lâu.

Quả nhiên hắn nghe thấy thật rồi.

Sở Triệu Hoài chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống, vành tai đỏ như sắp rỉ máu.

Y không đoán được tính nết Cơ Tuân, suy đi tính lại mấy giây, khó nhọc nghĩ xem nên lấy hay bỏ: "Vương gia thứ tội, lúc nãy tình thế cấp bách nên ta lỡ lời —— Vậy phiền Vương gia cất phần thưởng vào kho trong phủ đi ạ."

Khi nói lời này, tim Sở Triệu Hoài chảy máu đầm đìa.

Năm nay rõ xui xẻo, đầu tiên là một trăm hai mươi rương hồi môn bỏ trống một nửa, giờ phần thưởng của cô mẫu cũng phải dâng cho người khác, có câu của đi thay người, mất nhiều của như vậy, vốn dĩ y phải gặp họa lớn cỡ nào chứ.

Đang âm thầm buồn bã thì bên tai vang lên tiếng cười khẽ.

Sở Triệu Hoài mờ mịt ngẩng đầu lên.

Cơ Tuân vẫn đang rung cái chân què của mình, tay áo rộng thêu hoa văn vàng kim xếp nếp ở khuỷu tay, đầu ngón tay ung dung cầm một viên trân châu tím cực to, giống như đang xem xét chất lượng chứ không hề cười y.

Sở Triệu Hoài thu mắt lại rồi chà mặt, trong lòng thầm tự hỏi.

Chẳng lẽ mình nghe nhầm sao?

Cơ Tuân ném trân châu vào khay: "Nếu là phần thưởng của quý phi thì Vương phi nhận vẫn hợp lý hơn."

Hai mắt Sở Triệu Hoài lập tức sáng lên, cả người hệt như xuân về hoa nở.

Y cố kìm lại khóe môi nhếch lên, thận trọng nói: "Vương gia đã nói vậy thì ta không từ chối nữa."

Cơ Tuân chống má mỉm cười nhìn Sở Triệu Hoài, dường như cảm thấy bộ dạng sáng mắt vì tiền của y rất thú vị.

Hắn nhìn kỹ lại: "Mặt Vương phi sao vậy?"

Sở Triệu Hoài còn đang mừng khấp khởi, nghe vậy thì băn khoăn đưa tay sờ mặt.

Từ lúc sáng ngủ dậy y đã thấy mặt hơi ngứa nhưng cứ tưởng vì mình không quen bôi phấn, giờ nghe Cơ Tuân hỏi mới thấy gò má nhoi nhói như đang sưng lên.

Trong lòng Sở Triệu Hoài giật thót.

Còn hai ngày nữa là về nhà lại mặt, không thể bại lộ ngay bây giờ được.

"Chắc, chắc bôi phấn lâu quá nên nổi mẩn ngứa thôi, lát nữa rửa sạch là được rồi, không sao đâu ạ."

Cơ Tuân chỉ cười chứ không truy hỏi: "Thì ra là thế."

Sở Triệu Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, thị nữ nối đuôi nhau vào, bắt đầu dọn bữa sáng.

Đêm qua phủ Cảnh Vương đem tới toàn món nguội, mùa đông giá rét dù đồ ăn có hấp dẫn cỡ nào cũng bị đông lại, nhìn chẳng mấy ngon miệng, Sở Triệu Hoài đã chuẩn bị tinh thần sáng nay ăn tiếp đồ xào trộn lẫn băng vụn, sau khi ngồi xuống thì lập tức sửng sốt.

Cả bàn ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm tràn vào mũi, có một nửa là đồ nóng.

Sở Triệu Hoài hết sức nghi hoặc.

Chẳng phải quanh năm phủ Cảnh Vương đều ăn món nguội sao?

Cảnh Vương...... chắc không đến mức phá lệ vì mình đấy chứ?

Sở Triệu Hoài rất biết thân biết phận nên lắc đầu xua đi ý nghĩ tự luyến này rồi bình tĩnh cầm đũa lên.

...... Nhưng trong lúc ăn vẫn nhịn không được lấm lét nhìn quanh.

Cơ Tuân bệnh nặng chưa khỏi nên hình như không muốn ăn lắm, trong bữa cơm không phải đang ăn món nguội chính là đang uống rượu lạnh, cháo nóng và canh nóng đều không đυ.ng vào.

Cứ như cố ý chuẩn bị riêng cho y vậy.

Sở Triệu Hoài húp một ngụm cháo, lâm vào trầm tư.

Nghe đồn Cơ Tuân rất khó gần, tính tình thất thường, còn hay gϊếŧ người.

Ngẫm lại mặc dù đêm qua Cơ Tuân đâm gậy xuyên người rất đáng sợ nhưng lúc đó đang ở giữa lằn ranh sinh tử, nếu không gϊếŧ thích khách thì hai người họ sẽ phải cùng nhau tuẫn tình.

Cơ Tuân cũng xem như cứu mình một mạng.

Sở Triệu Hoài lại vô thức nhìn trộm Cơ Tuân.

Cơ Tuân hờ hững uống rượu lạnh rồi cụp mắt nhìn hai tấm thiệp mời trên đùi, khói trắng bốc lên làm gương mặt sắc bén của hắn trở nên ôn hòa hơn, nhìn như quý công tử thong dong ưu nhã đọc đủ thứ thi thư trong truyện hay tả.

Không điên, cũng chẳng có sát khí.

Tâm trạng căng thẳng của Sở Triệu Hoài bỗng nhiên thả lỏng.

Ngoại trừ đêm tân hôn cầm gậy đầu chim bồ câu đâm người, hình như Cơ Tuân cũng chỉ hơi xéo sắc và thích hù dọa chứ không đến mức đáng sợ như trong truyền thuyết.

Sở Triệu Hoài mơ hồ suy đoán.

Tám chín phần mười là những tin đồn gϊếŧ người như ngóe kia do người kinh thành cố ý thêu dệt với mục đích bỏ đá xuống giếng, muốn hủy hoại thanh danh chiến thần của Cảnh Vương.

Lòng dạ người kinh thành hết sức bẩn thỉu.

Nhớ lại hồi bé bị Sở Triệu Giang dựng chuyện vu khống, Sở Triệu Hoài hiểu rất rõ thế nào là hết đường chối cãi.

Ăn mấy miếng, thấy Cơ Tuân chỉ uống rượu chứ không đυ.ng vào đồ ăn, Sở Triệu Hoài cả gan muốn thăm dò nên cầm đũa chia thức ăn của thị nữ bên cạnh gắp một miếng cá đặt vào chén trước mặt Cơ Tuân.

"Vương gia nếm thử món này đi ạ."

Bàn tay Cơ Tuân thoáng khựng lại.

Ánh mắt Ân Trọng Sơn đứng phía sau lóe lên, từ từ nắm chặt chuôi đao ở thắt lưng, lộ rõ sát ý.

Tiền sảnh tĩnh mịch một cách quỷ dị.

Sở Triệu Hoài không hề nhận ra bầu không khí khác thường mà còn thầm chê bai cá này sao lại mặn thế chứ, món cá ngâm giấm ở Lâm An vẫn hợp khẩu vị y hơn.

Cơ Tuân nhìn chằm chằm Sở Triệu Hoài, đồng tử co lại rồi giãn ra như dã thú rình rập, nhưng vẻ mặt hắn chẳng mấy thay đổi mà thậm chí còn mỉm cười ôn hòa: "Được."

Dứt lời, hắn cầm đũa gắp một miếng lên ăn.

Ân Trọng Sơn âm thầm hít sâu một hơi, cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cứ, cứ thế mà ăn sao?

Cảnh Vương đã hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa thành hôn, bao năm nay trong kinh có không ít người đưa mỹ nhân luyến đồng đến thăm dò, từng có một mỹ nhân to gan tự tiện thế chỗ thị nữ gắp đồ ăn cho Vương gia.

Đêm đó phủ Cảnh Vương máu chảy thành sông, đầu mấy người kia bị bỏ vào rương rồi khiêng thẳng tới phủ của người tặng, cả triều chấn động thi nhau dâng tấu vạch tội Cảnh Vương, Thánh thượng phải phạt nửa năm bổng lộc mới yên chuyện.

Sau đó ai dám nhét người vào phủ đều bị chém đầu trả về.

Dần dà chẳng ai dám tặng nữa.

Ân Trọng Sơn khẽ rùng mình, mờ mịt nhìn Sở Triệu Hoài.

Người này không hề đơn giản, nhất định là có điểm gì đó đặc biệt.

Sở Triệu Hoài không hề đơn giản còn đang nhớ nhung cá ngâm giấm.

Thấy Cơ Tuân không bài xích đồ ăn mình gắp mà còn thân thiện mỉm cười, y càng tin chắc lời đồn sai sự thật.

Bữa cơm này trôi qua trong êm đềm —— Chủ yếu chỉ có Sở Triệu Hoài bình tĩnh, còn trong lòng Ân Trọng Sơn nổi sóng cuồn cuộn, cầm đao nửa ngày không dám rút ra khỏi vỏ.

Ăn cơm xong, Sở Triệu Hoài quy củ cáo từ Cơ Tuân rồi viện cớ "rửa mặt" để chạy về phòng ngủ.

Rửa mặt xong nhìn vào gương, Sở Triệu Hoài lại bị dọa sợ.

Trát phấn quá nhiều quá lâu khiến gương mặt quanh năm xanh xao tái nhợt nổi mẩn đỏ, còn lan xuống cổ như bị bệnh cấp tính.

Sở Triệu Hoài nhịn ngứa tự bắt mạch cho mình.

À, may mà không phải do phấn.

Chỉ bị trúng độc thôi.

Sở Triệu Hoài yên tâm.