Chương 2: Tân hôn

Từ nhỏ Sở Triệu Hoài đã ốm yếu nhiều bệnh, còn mắc bệnh tim, lúc năm tuổi mẫu thân ngã bệnh qua đời, sau khi Sở Kinh đưa người thϊếp Trịnh thị có một đứa con trai lên làm chính thất, lão viện cớ "thiên sát cô tinh liên tục gây họa cho thân quyến" để đưa y đến Giang Nam với mỹ danh "dưỡng bệnh".

Dưỡng suốt mười mấy năm.

Sở Kinh vốn chẳng có bao nhiêu tình phụ tử với y, càng không vì đứa con trai cả bị hắt hủi này mà chống lại thánh chỉ.

Sở Triệu Hoài có trí nhớ tốt, nhiều năm trôi qua vẫn nhớ rõ quốc sư hay lảm nhảm kia nói năm mười tám tuổi y sẽ gặp một kiếp nạn, e là nguy hiểm đến tính mạng, nếu bình an vượt qua thì sẽ yên ổn hết quãng đời còn lại.

Giờ sinh nhật mười tám tuổi của y còn chưa tới mà đã bị gả cho sát thần......

Chuyện bói toán mê tín linh nghiệm vậy sao?

Sở Triệu Hoài liếc nhìn bóng người canh gác ngoài phòng cưới, biết rõ việc này đã định, nếu còn phản kháng e là sẽ bị trói lại nhét vào kiệu hoa, chút thể diện cuối cùng cũng mất sạch.

Y hít sâu một hơi, rốt cuộc chấp nhận số mệnh, hỏi ra điều mình quan tâm nhất: "Trước khi chết nương có để lại cho con ít đồ, cha bỏ vào một trăm hai mươi món hồi môn đã hứa cho con chưa, Trịnh phu nhân không lấy bớt đấy chứ?"

Sở Kinh: "......"

Suýt nữa Sở Kinh không kìm được tức giận: "Dù Hầu phủ có nghèo cũng không tham chút đồ kia của ngươi đâu."

Sở Triệu Hoài thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng khách sáo nói: "À à, không có cũng không sao, con chỉ hỏi vậy thôi."

Sở Kinh hít sâu rồi sầm mặt gọi hỉ nương vào trang điểm cho y.

Quả nhiên Sở Triệu Hoài không phản kháng nữa.

Sở Kinh không muốn nói thêm nửa câu với con trai cả chẳng có bao nhiêu tình cảm này, vừa định đi thì hình như lương tâm trỗi dậy nên sầm mặt dặn dò: "Phủ Cảnh Vương nguy cơ tứ phía, khôn hồn thì đừng tới gần Cảnh Vương, tốt nhất là đêm nay tìm lý do nào đó để khỏi ở lại phòng tân hôn."

"Sao ạ?"

Sở Kinh chỉ nói bấy nhiêu rồi dặn hỉ nương: "Đánh phấn dày một chút, che nốt ruồi đi."

Hỉ nương vâng dạ.

Sở Kinh quay lưng bỏ đi.

Sở Triệu Hoài quay đầu nhìn theo cha mình, không hiểu cho lắm.

Chẳng bao lâu sau, hỉ nương ho khẽ một tiếng: "Đại công tử, trang điểm xong rồi ạ."

Sở Triệu Hoài ngước mắt nhìn thoáng qua, lập tức giật mình.

Chẳng biết bọn họ tìm hỉ nương này ở đâu về mà trang điểm vừa sơ sài vừa vụng về, trát một lớp phấn dày cộp che kín mặt Sở Triệu Hoài, ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra.

Dưới ánh nến lờ mờ nhìn như lệ quỷ đến lấy mạng.

Nhìn không giống xuất giá mà giống minh hôn hơn.

Hỉ nương còn khen không ngớt lời: "Đại công tử có tướng mạo xuất chúng, ngài và Cảnh Vương gia đúng là kim ngọc lương duyên mà."

Sở Triệu Hoài đã hiểu.

Thì ra đây chính là kiểu trang điểm tân hôn phổ biến ở kinh thành, quả nhiên khác xa Giang Nam.

Mũ phượng và khăn quàng vai hết sức rườm rà, sau khi mặc xong tầng tầng lớp lớp đã là hoàng hôn, tiếng pháo nổ vọng vào từ bên ngoài.

Phủ Cảnh Vương tới đón người.

Hỉ nương trùm khăn cưới thêu hình uyên ương nghịch nước lên mũ phượng, Sở Triệu Hoài nhắm mắt lại, được dìu lên kiệu hoa.

Thôi, số mệnh đã vậy.

Có trốn cũng vô ích, chi bằng cứ đối mặt với "kiếp nạn" của mình đi.

Chẳng lẽ một người hôn mê sắp chết còn có thể ăn thịt y hay sao?

Xác pháo đỏ rực vương vãi trên tuyết.

Tiếng gió gào thét xen lẫn tiếng chiêng trống huyên náo, khua chiêng gõ trống suốt dãy phố dài, kiệu hoa lắc lư tiến đến phủ Cảnh Vương ở phía Bắc kinh thành.

***

Vương phủ thành hôn vào ngày tuyết rơi, hầu hết các nhân vật tai to mặt lớn ở kinh thành đều đội tuyết đến chúc mừng với khuôn mặt tươi cười, chẳng biết là thật tâm hay giả ý, bầu không khí cũng xem như rộn ràng náo nhiệt.

Sở Triệu Hoài đội khăn cưới thêu uyên ương nghịch nước, trước mắt chỉ có bóng đỏ chập chờn, y được người vội vàng đỡ xuống kiệu hoa, hoàn toàn không biết mình bái thiên địa với ai, thật lâu sau mới lảo đảo vào tân phòng.

Tẩm điện của phủ Cảnh Vương nồng nặc mùi thuốc, Sở Triệu Hoài vô thức hít nhẹ rồi nhíu mày.

Mùi thuốc này......

Cảnh Vương bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, tiền sảnh của lễ cưới gần như là "xung hỉ" này náo nhiệt ồn ào, còn hậu viện lại vắng vẻ hiu quạnh, một tiếng động cũng không có.

Hỉ nương rón rén lui ra ngoài rồi cài cửa lại.

Sở Triệu Hoài kiên nhẫn đợi hồi lâu, thấy xung quanh không có ai mới đưa tay vén khăn cưới giắt trên mũ phượng.

Mùa đông giá lạnh, phòng tân hôn giống như hố băng, thậm chí cửa sổ còn mở rộng, gió cuốn theo tuyết thi nhau ùa vào.

Không có địa long, cũng chẳng có chậu than.

Sở Triệu Hoài lạnh đến nỗi tay chân tê cóng, quay đầu hắt hơi một cái, ánh mắt rơi vào lư hương to lớn cạnh giường.

Y vốn định tìm hiểu mùi thuốc, nhưng thấy chiếc lư hương vàng chóe kia thì hai mắt mở to.

Quả nhiên Cảnh Vương rất được Thánh thượng nể trọng, ngay cả lư hương cũng làm bằng vàng.

Sáng chói.

Sở Triệu Hoài ép mình dời mắt khỏi lư hương vàng chóe rồi mặc áo cưới nặng nề đi tới mấy bước.

Đến gần mới ngửi thấy mùi cỏ độc nồng nặc trong lư.

Thường xuyên đốt hương này trong tẩm điện, đúng là Cảnh Vương sẽ không sống qua Tết ông Táo.

Sở Triệu Hoài rót một chén nước rồi cầm nắp lư nặng trĩu lên, định dập tắt hương trước.

Không phải y muốn cứu Cảnh Vương mà chủ yếu là thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, thể chất y quá yếu, ngửi độc nhiều chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ phải tuẫn tình theo Cảnh Vương.

Bỗng nhiên, "Vương phi đang làm gì vậy?"

Sở Triệu Hoài hoảng hồn run tay một cái, nước trong chén hắt vào lư hương làm một ngọn lửa lớn màu xanh lam bùng lên, sau đó bụi mù trắng xám đột ngột bốc lên từ mặt đất.

Chẳng biết từ lúc nào trong phòng cưới vắng lặng xuất hiện một nam nhân mặc áo đen, hắn đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Triệu Hoài, khi chậm rãi đi tới hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân.