Chương 4: Sở Triệu Hoài

Cây gậy đầu chim bồ câu còn đang nhỏ máu, Cơ Tuân tiện tay ném đi.

Cây gậy bằng vàng ròng leng keng rơi xuống đất, mấy ám vệ thân cận hoảng sợ mặc đồ đen như bầy quạ bay ra từ trong bóng tối, quỳ một chân hành lễ.

"Làm kinh động Vương gia."

Máu chảy lênh láng dưới ánh nến lập lòe như biển máu không biết sâu cạn, sóng sánh lấp loáng.

Cơ Tuân kéo kín áo lại rồi đi chân trần qua những thi thể nằm la liệt khắp sàn, áo đen quét qua vũng máu, vết máu từ từ lan rộng lên trên, hiện ra màu đỏ sậm quỷ dị.

Thuộc hạ quỳ xuống đất: "Vương gia hôn mê nửa tháng, Đông Cung không có động tĩnh gì, thuộc hạ đã âm thầm phái người đến Giang Nam tìm danh y Bạch Cập......"

Cơ Tuân phất tay một cái.

Thuộc hạ dừng lại.

Cơ Tuân nhìn hắn thật lâu, đột nhiên hỏi một câu.

"Ngươi là ai?"

Hình như người kia đã quen thuộc nên nhanh nhẹn trả lời: "Thuộc hạ là Ân Trọng Sơn, ám vệ trong phủ, đi theo Vương gia hơn hai mươi năm rồi ạ."

Cơ Tuân "à" một tiếng, có vẻ đã nhớ ra: "Hôm nay là ngày mấy?"

"Mười sáu tháng Chạp ạ."

Cơ Tuân: "Tìm được danh y Bạch Cập chưa?"

Ân Trọng Sơn cúi đầu: "Chưa ạ."

"Chưa tìm được à?" Cơ Tuân cười lên, hỏi đầy ẩn ý, "Làm sao thích khách kia vào được đây?"

Ân Trọng Sơn khẽ giật mình.

Địa vị Cảnh Vương trong triều vừa đặc biệt vừa đáng ngại, lại đắc tội quá nhiều người, từ lâu đã thành "sát thần" người người muốn diệt.

Nghe đồn danh y Bạch Cập ở Giang Nam y thuật cao minh, giỏi nhất là giải kỳ độc, một nửa số người trong triều chỉ ước gì Cơ Tuân chết sớm, vì vậy phải tranh thủ gϊếŧ người trước khi Bạch Cập đến kinh thành kẻo đêm dài lắm mộng.

Lần này Cơ Tuân hôn mê chẳng biết còn tỉnh lại nữa không, nếu chưa tìm được Bạch Cập diệu thủ hồi xuân thì làm sao bọn họ dám mạo hiểm ám sát ngay đêm tân hôn?

Ân Trọng Sơn nín thở, dè dặt trả lời: "Hôm nay thích khách trà trộn trong đội ngũ đưa dâu của phủ Trấn Viễn Hầu để lẻn vào vương phủ, Thánh thượng ban hôn, mọi thứ do nội đình sắp xếp nên mới có sơ hở ạ."

Cơ Tuân nghiêng đầu: "Ồ? Ai thành thân vậy?"

"Ngài ạ."

Hình như đến tận bây giờ Cơ Tuân mới phát hiện tẩm điện vương phủ được trang trí đỏ rực, bất giác nhớ lại lúc nãy trên giường có người mặt mũi trắng bệch như lệ quỷ, hắn "à" một tiếng.

Thì ra đó là tân nương sao?

Hắn còn tưởng tiểu quỷ ở đâu tới lấy mạng nữa chứ.

1 Ân Trọng Sơn lấm lét nhìn mặt chủ tử như muốn thăm dò thái độ của hắn đối với hôn sự này.

Cơ Tuân chẳng có vẻ gì là kháng cự mà còn hào hứng hỏi: "Tốt lắm—— Là thiên kim nhà nào vậy?"

"Là...... công tử phủ Trấn Viễn Hầu ạ."

***

Đại công tử phủ Trấn Viễn Hầu —— Sở Triệu Hoài bị kí©h thí©ɧ, chỉ ngất một lát rồi tỉnh lại.

Cảnh tượng sát thần gϊếŧ người kia quá kinh dị, thoáng chốc Sở Triệu Hoài cảm thấy như mình gặp ác mộng, mờ mịt chống tay ngồi dậy trên ghế dài, vẫn chưa hoàn hồn.

Mặc dù ở Giang Nam xa xôi nhưng y vẫn nghe thấy ác danh của Cảnh Vương này.

Cảnh Vương Cơ Tuân thời trẻ dẫn binh chinh phạt mười bốn thành trì ở biên cương, trấn thủ mấy năm lập nhiều công lớn, năm ngoái bị thương nặng trên chiến trường, còn bị què một chân.

Từ đó tính tình Cảnh Vương biến đổi hoàn toàn, vì dùng thuốc cực mạnh nên mắc bệnh điên, mỗi lần phát bệnh lại biến thành chó dại không ai cản được, điên cuồng bạo ngược, gϊếŧ người như ngóe.

Mới đầu Sở Triệu Hoài cứ nghĩ tin đồn này bị phóng đại, mãi hôm nay mới biết không hề nói ngoa.

Đủ điên.

Sở Triệu Hoài chưa kịp bình tĩnh lại thì loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài giường.

Màn che bị gió thổi bay phất phơ như cành liễu, giọng nói trong cơn ác mộng mơ hồ vọng tới.

"...... Công tử?"

Có người đáp: "Vâng, là tiểu Hầu gia của phủ Trấn Viễn Hầu, Thánh thượng ban hôn, Khâm Thiên Giám tính được hôm nay là ngày lành tháng tốt, thích hợp gả cưới."

Sở Triệu Hoài sững sờ.

"Ai cơ?"

"Sở Triệu Giang ạ."

Cơ Tuân vẫn không nhớ nổi.

Ân Trọng Sơn được huấn luyện nghiêm ngặt nói ra mấy chữ mấu chốt: "Cuối tháng Mười một Thánh thượng ban hôn, Sở Triệu Giang kêu trời trách đất ngoài đường, mắng ngài là ma chết sớm, đoạn tụ chết tiệt, có chết cũng không gả cho ngài."

Cơ Tuân uống thuốc cực mạnh nên lúc minh mẫn lúc lú lẫn, cuối tháng Mười một phát bệnh trên triều, xảy ra xung đột với Trấn Viễn Hầu, khi Thánh thượng thuận miệng nhắc chuyện thành gia thì hắn cười nói:

"Bản vương thấy tiểu Hầu gia của phủ Trấn Viễn Hầu cũng không tệ, hoàng huynh ban cho ta đi."

Nói như thể tiểu Hầu gia kim tôn ngọc quý là một món đồ có thể tùy ý cầm chơi.

Sở Kinh tức đến nỗi suýt rút kiếm tại chỗ.

Cả triều cứ tưởng đó chỉ là lời nói đùa.

Ai ngờ ba ngày sau, thánh chỉ ban hôn bay đến phủ Trấn Viễn Hầu.

Cơ Tuân: "À, nhớ ra rồi."

Sở Triệu Hoài: "......"

Chửi rủa ngoài đường?

Sở Triệu Hoài suýt lên cơn đau tim ngất xỉu lần nữa, khó nhọc ôm ngực chờ nhịp tim ổn định lại.

Đầu tháng Chạp, Sở Kinh mười mấy năm qua chưa từng quan tâm y gửi thư khẩn cấp vượt trăm dặm đến Lâm An, nói tổ mẫu bệnh nặng gọi y về kinh, Sở Triệu Hoài bôn ba ngàn dặm về Hầu phủ, vừa đến nơi đã bị nhét vào kiệu hoa gả đến phủ Cảnh Vương.

Sở Triệu Hoài cứ tưởng mình xui xẻo nên vô tình bị ban hôn, không ngờ cả kinh thành đều biết "tiểu Hầu gia" trên thánh chỉ ban hôn chính là Sở Triệu Giang.

Dạ dày Sở Triệu Hoài cuộn lên.

Y chẳng có tình cảm gì với Hầu phủ, thậm chí còn muốn ở Giang Nam cả đời, chưa bao giờ có ý định về kinh tranh giành tước vị với đám người này.

Sở Triệu Giang nổi điên chửi rủa Cảnh Vương trước mặt mọi người, nếu Cơ Tuân tiếp tục hôn mê thì còn đỡ, nhưng giờ hắn đã tỉnh lại, cứ nhìn cách hắn đâm gậy xuyên thủng người kia thì dễ gì tha cho "Sở Triệu Giang" đã từng mắng mình?

Rõ ràng Sở Kinh chẳng đoái hoài gì đến sống chết của y, thậm chí còn muốn để y chết trong phủ Cảnh Vương.

Hai mắt Sở Triệu Hoài tối sầm, lỗ tai ong ong, suýt nữa lại ngất đi.

Qua cơn choáng váng, trong mũi mơ hồ ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo như tuyết tan, y ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Dưới ánh nến, chẳng biết Cơ Tuân đã đến từ lúc nào.