Chương 7: Khỏe vô cùng

Trời sáng.

Đêm qua Sở Triệu Hoài nơm nớp lo sợ đến khuya, cuối cùng biết chắc Cơ Tuân không trở lại bá vương ngạnh thượng cung mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết là ngủ hay ngất mà cả đêm gặp ác mộng liên tục, trời vừa sáng thì mơ thấy Cơ Tuân ngoác cái miệng đỏ lòm như sắp nuốt chửng y làm tỉnh lại.

Cũng may sau khi thức dậy, Cơ Tuân không có trong phòng tân hôn.

Chậu than không biết ai để cạnh giường đang cháy hừng hực, trên người chỉ đắp mền gấm mỏng cũng không thấy lạnh.

Sở Triệu Hoài mệt mỏi tự bắt mạch cho mình.

Nghe ngoại tổ phụ nói lúc mẫu thân y có thai đã cãi nhau với Sở Kinh vì thϊếp của lão, bị động thai làm Sở Triệu Hoài sinh non, suýt nữa chết yểu, nuôi nấng tỉ mỉ mấy năm vẫn mắc bệnh tim khó chữa.

Đêm qua bị hù dọa liên tục, Sở Triệu Hoài gắng cầm cự nên bệnh không tái phát, nhưng cảm xúc lên xuống đột ngột vẫn khiến y mệt rã rời, cổ họng khàn đặc.

Sở Triệu Hoài xuống giường định tìm nước uống, vô tình liếc thấy khuôn mặt trát phấn dày cộp trong tấm gương bên cạnh, suýt nữa giật nảy mình.

Đêm qua y vừa sợ vừa đói nên toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, chưa rửa mặt đã ngủ mất, giờ trên mặt vẫn còn sót lại bột phấn hôm qua, son môi lấm lem dưới cằm nhìn hết sức kinh dị.

Vì cùng cha khác mẹ nên mặt y và Sở Triệu Giang khá giống nhau.

Sở Triệu Hoài thay ra áo cưới nặng nề rồi bắt đầu nghĩ cách che giấu gương mặt này.

Theo lễ nghi y phải về nhà thăm cha mẹ, chỉ cần hai ngày tới không bị nhận ra thì hôm lại mặt có thể ném trả củ khoai lang bỏng tay này cho Sở gia.

Vừa nghĩ đến đây, ngoài phòng tân hôn chợt vang lên một loạt âm thanh ồn ào.

"Xin thế tử dừng bước, Vương gia đã dặn không được......"

"Xéo đi! Cha ta còn lâu mới phạt ta vì người ngoài! Giờ tên chó kia đã là hổ lạc đồng bằng, đương nhiên bản thế tử phải bỏ đá xuống giếng rồi, y cứ chờ chết đi!"

"Thế tử...... Vương gia biết sẽ nổi giận đấy ạ!"

Khóe miệng Sở Triệu Hoài giật giật.

Người quen cũ của Sở Triệu Giang? Chắc không xui xẻo vậy chứ?

Hoa lụa đỏ trong phòng tân hôn đã được gỡ sạch.

"Rầm" một tiếng, cửa gỗ khắc hoa bị đá văng, một công tử ăn mặc sang trọng bị mấy người hầu bao vây hùng hổ xông vào, nhìn là biết không có ý tốt.

Sở Triệu Hoài nhìn sang.

Thiếu niên mặc áo bào xanh đậm khoác áo lông chồn trợn mắt lên tới trời, gương mặt khá giống Cơ Tuân nhưng không toát ra sát khí như quỷ kiến sầu và vẻ hung ác nham hiểm dưới gương mặt hiền hòa, trái lại nhìn như một kẻ bất học võ thuật đầu óc rỗng tuếch.

...... Nếu không đã chẳng nói ra câu ngu xuẩn "Hổ lạc đồng bằng, ta phải đến sỉ nhục một phen".

Sở Triệu Hoài khựng lại, nghĩ tới hai chữ "thế tử" mà người hầu vừa gọi.

Y chỉ biết Cơ Tuân qua những truyền thuyết đáng sợ, mặc dù từng nghe nói phủ Cảnh Vương có tiểu thế tử nhưng cứ tưởng con hắn còn nhỏ xíu, không ngờ lại lớn gần bằng hắn.

Tên chó con kia nghênh ngang đi vào, thấy khuôn mặt lòe loẹt buồn cười của Sở Triệu Hoài thì nhịn không được châm chọc: "Tiểu Hầu gia, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"

Sở Triệu Hoài nhất thời không đoán được người này muốn làm gì nên dè dặt nói: "Khỏe vô cùng."

Chào hỏi xong, thế tử lại ra vẻ khoa trương "à" một tiếng: "Suýt nữa ta quên mất, giờ đâu thể gọi tiểu Hầu gia nữa......"

Kẻ thù ngày xưa cam chịu làm vợ nam nhân, tuy có danh xưng "Vương phi" nhưng đối với nam nhân đây vẫn là một nỗi sỉ nhục, chẳng có gì vẻ vang cả.

"Đúng vậy." Sở Triệu Hoài không nghe ra sự giễu cợt trong đó mà gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Ta và phụ thân ngươi đã thành hôn, bái thiên địa uống rượu hợp cẩn, ngươi cũng nên gọi ta là cha đi."

Thế tử sững sờ trợn mắt nhìn y: "Cha?"

"Ngoan lắm." Sở Triệu Hoài là chúa keo kiệt nên vén chăn hốt một mớ hoa quả khô trên giường đưa tới, xem như quà gặp mặt cho tiểu bối, "Đừng ngại, cứ cầm đi, không đủ thì nói với cha."

Thế tử: "......"

Cảnh Vương có uy rất lớn trong triều, Cơ Dực là thế tử Cảnh Vương nên dựa thế cha hắn tung hoành ngang dọc khắp kinh thành.

Đây là lần đầu tiên dưới cơ người khác.

Cơ Dực tức quá hóa cười: "Phủ Trấn Viễn Hầu nhờ da mặt dày nên mới có được tước vị này, trơ trẽn vô địch thiên hạ, trạc tuổi ta mà lại nhìn ngó phụ thân ta, hừ, đúng là si tâm vọng tưởng!"

Sở Triệu Hoài định gật đầu đồng tình nhưng sợ bị vạch trần thân phận nên đành im lặng chịu đựng câu mắng vô cớ "si tâm vọng tưởng" này.

Mắng xong Cơ Dực bày ra tư thế sẵn sàng.

Đợi.

Đợi nửa ngày nhưng "Sở Triệu Giang" hoàn toàn không đánh trả, thậm chí khuôn mặt trát phấn dày còn lộ ra vẻ ôn hòa.

Ôn hòa?

Tên chó kia gặp ai cắn nấy, ôn hòa lúc nào chứ?

Cơ Dực rùng mình, không khỏi sinh nghi.

"Ngươi lại nảy ra ý đồ quái quỷ gì thế hả? Bản thế tử cảnh cáo ngươi, những hành vi ngang ngược càn rỡ trước kia của ngươi ở kinh thành không ai là không biết, trong lòng phụ thân ta cũng biết rõ, còn lâu mới bị bộ dạng đáng thương này của ngươi lừa bịp. Giờ ngươi quỳ xuống xin tha thì may ra bản thế tử còn cứu được mạng nhỏ của ngươi, nếu không ngươi cứ chờ chết đi."

Sở Triệu Hoài trầm tư.

Hồi bé Sở Triệu Giang bị Trịnh phu nhân dạy đối đầu với y, còn nhỏ mà đã biết đóng vai nạn nhân chơi ngáng chân, thành công khiến Sở Kinh nhẫn tâm đưa Sở Triệu Hoài đến Lâm An.

Sau khi về kinh y từng gặp Sở Triệu Giang một lần, tên oắt kia vênh vang đắc ý đánh chửi người hầu khóc lóc om sòm, đúng là rất ngang ngược càn rỡ.

Sở Triệu Hoài không rõ hắn có đối xử với những người khác như vậy hay không, nhưng thấy tiểu thế tử này tìm đến khıêυ khí©h thì nghĩ thầm nếu cứ tiếp tục im lặng e là sẽ bị nhận ra.

"Ồ." Sở Triệu Hoài nói, "Người bên ngoài đều nói Cảnh Vương tàn nhẫn ham gϊếŧ chóc, ta còn tưởng là nghe nhầm đồn bậy, không ngờ thế tử cũng cảm thấy cha mình là kẻ lạm sát người vô tội sao?"

Cơ Dực cả giận nói: "Ngươi nói nhảm gì đó?!"

"Ta một là không làm chuyện phi pháp, hai là không hạ độc ám hại, cha ngươi lấy cớ gì để gϊếŧ ta chứ?" Sở Triệu Hoài hỏi.

Cơ Dực cứng đờ.

Sở Triệu Hoài đánh tráo khái niệm làm đối phương á khẩu không trả lời được, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm.

Cơ Dực trừng mắt im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: "Giọng ngươi sao vậy, tiếng Quan Thoại cũng lạ nữa, hình như còn mang khẩu âm Giang Nam thì phải?"

Lần này đến lượt Sở Triệu Hoài cứng đờ.

Sở Triệu Hoài thấp giọng nói: "Ta nói chuyện có khẩu âm gì đâu."

Cơ Dực nheo mắt nhìn y chăm chú như đang thăm dò.

Tim Sở Triệu Hoài nhảy vọt lên.