Chương 9: Chơi khăm

Cơ Dực đang nổi giận đòi đánh y.

Sở Triệu Hoài sợ đau nên không muốn bị đánh, thấy "không coi ai ra gì" đủ xua tan mối nghi ngờ không phải Sở Triệu Giang thì lập tức co được giãn được, vội vã đầu hàng.

Nhưng chưa kịp động thì thấy Cơ Dực tức sùi bọt mép bước nhanh tới, vượt lên trước y một bước rồi cúi rạp đầu xuống đất quỳ lạy.

Sở Triệu Hoài: "?"

Sở Triệu Hoài kinh hãi: "Không cần hành lễ lớn vậy đâu."

Đôi mắt bị lửa giận che kín của Cơ Dực lập tức trong trẻo lại, không nổi điên với Sở Triệu Hoài nữa mà run rẩy quỳ xuống cúi đầu hành lễ.

"Cha."

Sở Triệu Hoài sững sờ, bỗng nhiên run lập cập.

Cha?

Vậy chẳng phải là......

Thân hình Sở Triệu Hoài cứng đờ, chậm chạp quay người lại.

Dưới mái hiên hoa mai nở rộ, chẳng biết Cơ Tuân đã đến từ lúc nào, giờ đang ngồi trên xe lăn gỗ, áo gấm mỏng phác họa thân hình cao lớn, hắn nghiêng đầu mỉm cười, vết sẹo trên cổ tựa như ánh sáng phản chiếu trên binh khí, toát ra khí lạnh bức người.

Cả Trường Phong Viện đồng loạt quỳ xuống.

Tim Sở Triệu Hoài suýt ngừng đập.

Cảnh Vương đến bao lâu rồi?

Xe lăn cồng kềnh, âm thanh cũng không nhỏ, sao lại không nghe thấy tiếng chứ?

Quan trọng nhất là những lời bậy bạ lúc nãy hắn có nghe được không?

Sở Triệu Hoài lấm lét nhìn mặt Cơ Tuân, hoảng sợ phát hiện Cơ Tuân thế mà đang cười.

Sở Triệu Hoài: "......"

Tiêu rồi.

Vành tai Sở Triệu Hoài đỏ bừng, lần đầu tiên nỗi xấu hổ lấn át nỗi sợ hãi trước mặt Cơ Tuân, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Cơ Tuân hờ hững lần chuỗi hạt lưu ly trên cổ tay, giọng nói chẳng có cảm xúc gì: "Giờ này con nên ở đâu?"

Cơ Dực quỳ thẳng lưng, mồ hôi lạnh nhỏ xuống tí tách, khác xa bộ dạng diễu võ dương oai lúc nãy.

Hắn hít sâu một hơi rồi lắp bắp nói: "Quốc, Quốc Tử Giám đã cho nghỉ mấy ngày trước, mười lăm tháng Giêng mới khai giảng ạ."

Cơ Tuân nghĩ ngợi, đúng là đang nghỉ Tết thật.

"Vậy sao lại ở đây?"

Cơ Dực sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, lúng túng đáp: "Bẩm phụ thân, con, con chỉ...... chỉ đến thăm Triệu Giang thôi ạ."

Cơ Tuân nheo mắt.

Cơ Dực nhìn ánh mắt Cơ Tuân đã hiểu ngay ý hắn, mồ hôi lạnh chảy xuống, thút thít nói: "Thật, thật mà! Mấy tháng trước tụi con đã hẹn đêm ông Táo sẽ đi chơi Minh Hồ, Lương, Lương Phương có thể làm chứng!"

Cơ Tuân cười như không cười nhìn sang Sở Triệu Hoài: "Vương phi, có đúng như vậy không?"

Sở Triệu Hoài nghẹn họng.

Y không biết cuộc hẹn này là thật hay giả, nhưng thấy tiểu thế tử sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng thì do dự giây lát rồi gật đầu.

"Đúng là có chuyện này ạ."

Cơ Dực đang thầm run sợ bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Cơ Tuân thu mắt lại rồi thản nhiên nói: "Y đã là Cảnh Vương phi......"

Cơ Dực tưởng Cơ Tuân định nói "Không nên ra ngoài xuất đầu lộ diện", ai ngờ nghe hắn nói tiếp: "...... Con đừng nên không biết cấp bậc lễ nghĩa mà gọi thẳng tên y."

Cơ Dực: "......"

Cơ Dực hoang mang ngẩng đầu lên: "Cha?!"

Cơ Tuân liếc hắn.

Cơ Dực cắn răng, quay người lại cung kính nói với Sở Triệu Hoài: "Đắc tội Vương phi."

Sở Triệu Hoài làm thinh.

Cơ Tuân nói: "Về đi, ngày mai kiểm tra bài vở của con."

Cơ Dực mới thở phào nhẹ nhõm lại xanh mặt, vừa sợ vừa ấm ức cúi lạy một cái rồi rưng rưng nước mắt lui xuống.

Trước khi đi, tiểu thế tử còn lén trừng Sở Triệu Hoài một cái.

Cứ chờ đó, đêm ông Táo hắn nhất định sẽ làm tên chó này lao đao khốn đốn!

Cơ Dực dẫn người hầu đi, Trường Phong Viện chỉ còn lại ba người.

Cơ Tuân nhướng mày nhìn Sở Triệu Hoài.

Sở Triệu Hoài đánh con ngay trước mặt cha nên trong lòng vừa chột dạ vừa sợ hãi, cố ngăn lại bắp chân run rẩy, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh cúi đầu hành lễ: "Cha."

Cơ Tuân: "......"

Sở Triệu Hoài: "......"

Hay là gọi Cơ Dực quay lại xé miệng y luôn đi.

Sở Triệu Hoài mơ màng nhận cha hờ, suýt nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Cũng may mấy năm qua y làm nghề y bên ngoài, sợ mình còn trẻ bị nghi ngờ y thuật nên luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, giả bộ tiên phong đạo cốt thế ngoại tiên nhân —— Mặc dù lần nào cũng thất bại nhưng bị cười riết cũng luyện được da mặt dày.

Sở Triệu Hoài vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Vương gia."

Cơ Tuân chống cằm mỉm cười: "Võ nghệ của Vương phi không tệ, Tần tướng quân thật biết cách dạy."

Sở Triệu Hoài sững sờ.

Tần tướng quân? Không phải theo học Hoàng lão tướng quân sao?

Nhìn vẻ mặt Cơ Tuân, trong lòng Sở Triệu Hoài giật thót, sợ bị phát hiện nên ấp úng lảng sang chuyện khác: "Quá khen rồi —— Vương gia đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?"

"Tạm thời chưa chết được." Cơ Tuân lười biếng nói, "Đẩy cha ra tiền sảnh đi, trong cung có người tới, hình như đem theo nhiều đồ tốt thưởng cho Vương phi lắm."

Sở Triệu Hoài: "......"

Sở Triệu Hoài bị chữ "cha" làm vành tai đỏ bừng, chưa kịp tìm kẽ đất chui vào thì nghe thấy nửa câu sau, y hơi khó hiểu.

Người trong cung tới ban thưởng? Họ không cần vào cung tạ ơn sao?

Dù Sở Triệu Hoài ở Giang Nam nhưng có cữu cữu làm ở Thái y viện trong kinh thành nên cũng biết chút ít về thế cục triều đình.

Cơ Tuân có thân phận đặc biệt, là con thứ năm của tiên đế, dù là huynh đệ với đương kim Thánh thượng nhưng hai người chênh nhau đến ba mươi tuổi.

Giờ Thánh thượng đã ngoài năm mươi, còn Cơ Tuân lại chưa đầy ba mươi, chỉ thua Thái tử hai tuổi, đang ở độ tuổi hào hoa phong nhã khinh cuồng ngạo mạn.

Thậm chí trong kinh còn có người âm thầm suy đoán với tính tình không chịu thua kém ai của Cơ Tuân, nếu không phải hơi què hơi điên thì đã sớm tạo phản ép người thoái vị để lên làm Hoàng đế.

Vị trong cung và Cảnh Vương đối nghịch nhau là bí mật mà ai cũng biết, lần này thừa dịp Cơ Tuân bệnh nặng nhét cho hắn một nam thê, sau ngày tân hôn còn đến ban thưởng cho Vương phi, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Phần thưởng này chẳng khác nào củ khoai lang bỏng tay, tốt nhất là tránh được thì tránh.

Sở Triệu Hoài do dự nói: "Vương gia, ta vẫn chưa rửa mặt, bộ dạng này e là sẽ thất lễ......"

"Sao lại thất lễ?" Cơ Tuân nhìn hắn, "Chẳng phải đẹp lắm sao?"

Sở Triệu Hoài: "......"

Chân què người điên, mắt cũng có vấn đề à?

Chẳng biết Ân Trọng Sơn đã đi đâu, Sở Triệu Hoài thấy từ chối không được đành phải im lặng đi tới cạnh xe lăn rồi hời hợt đẩy tay vịn.

Đẩy......

Không nhúc nhích.

Sở Triệu Hoài nhíu mày nhìn kỹ.

Xe lăn này hình như làm bằng gỗ sồi nên kết cấu vừa mịn vừa nhẹ, chẳng biết Cơ Tuân quá nặng hay Sở Triệu Hoài quá yếu mà đạp chân một lúc lâu chỉ lăn được nửa vòng.

Cơ Tuân bình chân như vại ngồi ngay ngắn trên xe lăn, còn chậm rãi bắt chéo chân.

Đã què mà còn bắt chéo chân nữa à?

Sở Triệu Hoài oán thầm trong lòng rồi ra sức đẩy.

Thấy xe lăn chỉ lắc tới lắc lui, Cơ Tuân quay đầu nói: "Vương phi theo học Lâm tướng quân, võ nghệ siêu quần, chẳng lẽ xe lăn cũng không đẩy nổi sao?"

Sở Triệu Hoài: "......"

Giờ lại theo học Lâm tướng quân à?

Sở Triệu Hoài không dám lên tiếng, chỉ biết dồn khí vào đan điền, gần như vận hết sức bình sinh để đẩy, rốt cuộc xe lăn cũng chậm chạp tiến lên, có thể so với kiến dọn nhà, chẳng nhanh hơn người què đi khập khiễng bao nhiêu.

Từ sân sau phủ Cảnh Vương đến tiền sảnh phải băng qua một hành lang dài bằng con đường lát đá xanh, trời rét căm căm mà Sở Triệu Hoài mệt đến nỗi mồ hôi rịn đầy trán, rốt cuộc cót két đẩy xe lăn ra tiền sảnh.

Y chưa kịp thở phào thì Ân Trọng Sơn chờ ở cửa nãy giờ nhướng mày nói: "Xe lăn này do thợ rèn trong cung đặc chế, người bình thường hiếm ai đẩy nổi, Vương phi khỏe thật, không hổ là theo học Hoắc tướng quân."

Sở Triệu Hoài: "......"

Rốt cuộc Sở Triệu Giang theo học tướng quân nào vậy?!

Sở Triệu Hoài tức nghẹn, suýt nữa đã nhổ cây liễu phang Cơ Tuân rớt khỏi xe lăn, cho hắn ngã chổng vó luôn.

Tên này cố ý chơi khăm mình chứ gì?