Chương 17

Lúc trước đầu tư, Thẩm Chu Nhiên đã nói rõ rằng số tiền đó trong vòng nửa năm sẽ không thể lấy lại được, và giai đoạn đầu của dự án đầu tư thực sự tốn kém rất nhiều.

Khi đó, Thẩm Chu Nhiên đã nói: “Không sao, anh lấy bao lâu cũng được.”

Lương Tư Nghiên rất hài lòng với sự hiểu biết của Thẩm Chu Nhiên, và trong những ngày qua, hắn đối xử với Thẩm Chu Nhiên rất tốt.

“Có vấn đề gì sao? Dù giai đoạn đầu có tốn kém, cũng không thể chỉ có đầu tư mà không có lợi nhuận,” Thẩm Chu Nhiên suy nghĩ rồi nói, “Trước đây, số tiền này xem như là mượn tiền, không tính là đầu tư. Nếu thực sự không thể lấy lại từ dự án, Lương thiếu có thể trả từ túi riêng của mình.”

Trước đây, 50 vạn cũng coi như là giúp Lương Tư Nghiên giải quyết tình thế khó khăn, coi như một cái nhân tình. Dù hạng mục đầu tư này có lãi hay không, Thẩm Chu Nhiên cũng chỉ mong lấy lại được 50 vạn.

Lương Tư Nghiên nhìn vào gương mặt bình thản của Thẩm Chu Nhiên, phát hiện hắn không đùa: “Hiện tại ta không có nhiều tiền như vậy, chuỗi tài chính của ta chưa kịp thu hồi.”

Dù là một người tiêu xài hoang phí, nhưng Lương Tư Nghiên cũng cần thời gian để thu hồi đầu tư.

Thẩm Chu Nhiên nói: “Cho nên tôi nói, anh có thể lấy cá nhân danh nghĩa trả ta.”

“Thẩm Chu Nhiên, ta hiện tại không có nhiều tiền như vậy!” Lương Tư Nghiên cố gắng kiềm chế cơn giận, ý đồ cùng hắn giải thích, “Trước đây đã nói rõ là trong vòng nửa năm, cậu cũng đã đồng ý rồi.”

“Hiện tại còn bao lâu nữa mới đến nửa năm?”

Lương Tư Nghiên ngừng lại một lúc: “…… Hai tháng.”

Thẩm Chu Nhiên gật đầu: “Vậy hai tháng sau trả tôi đi.”

Lương Tư Nghiên nhìn vào thái độ bình tĩnh của Thẩm Chu Nhiên, cảm thấy không thoải mái, như thể tình cảm trước đây của Thẩm Chu Nhiên dành cho hắn chỉ là giả dối.

Hắn mất bình tĩnh và nói không chút khách khí: “Trước đây cậu cứ nài nỉ muốn cho tôi tiền, hiện tại chưa đến thời hạn đã muốn lấy lại? Thẩm Chu Nhiên cậu phải có chút tín dụng chứ.”

Thẩm Chu Nhiên không thèm đáp lời.

Cậu nằm xuống và cảm thấy lười biếng, không muốn dậy. Bữa trưa hoành thánh quá mặn, cậu cảm thấy khát nước, liền với lấy ly nước có ống hút để uống, thuận tiện đổi tư thế.

Không may, tay cậu va vào góc bàn bén nhọn, đau đớn nhói lên ngay lập tức, khiến hắn bị sặc nước.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

Tiếng ho khan kéo dài không ngừng, Thẩm Chu Nhiên ho đến mặt đỏ bừng, môi cũng nhiễm huyết sắc, bả vai run lên run xuống, nửa ngồi thân thể lập tức mềm nhũn, tay phải gắt gao véo vào cánh tay trái, không dám chạm vào chỗ đau nhất. Đau đớn làm mồ hôi lạnh chảy ướt phía sau lưng.

Thống khổ tiếp nối, làm Thẩm Chu Nhiên nhăn mày, kêu không ra tiếng.

Lương Tư Nghiên chạy tới muốn giúp, nhưng nhìn thân hình mỏng manh của Thẩm Chu Nhiên lại không dám chạm vào, đứng bên cạnh gọi: “Này, cậu không sao chứ? Tôi gọi bác sĩ cho cậu nhé?”

Đáp lại hắn chỉ là tiếng thở dốc của Thẩm Chu Nhiên.

Lương Tư Nghiên nhìn thấy Thẩm Chu Nhiên đau đớn đến không dám chạm vào vết sẹo, cảm thấy bản thân bị đóng đinh tại chỗ, không biết phải làm gì.

Vết sẹo đó, chính là do hắn gây ra.

Ý nghĩ này chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, kèm theo đó là cảm giác tội lỗi và áy náy.

Tôn thúc trở về đúng lúc đó, thấy cảnh tượng này liền vội vàng nâng Thẩm Chu Nhiên dậy, giúp cậu hít thở đều trở lại, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đợi đến khi cậu thở đều mới cho uống nước.

“Thế nào, đỡ hơn chưa? Có cần uống thuốc giảm đau không?” Tôn thúc hỏi.

Thẩm Chu Nhiên lắc đầu, sau một lúc lâu mới có sức nói chuyện: “Cháu không sao, chỉ là vừa rồi không cẩn thận. Đúng rồi, anh vừa muốn nói gì với tôi?”

Câu này hắn quay đầu hỏi Lương Tư Nghiên.

Lương Tư Nghiên định nói tiếp nhưng khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Chu Nhiên, hắn đột nhiên quên mất mình muốn nói gì.

Có lẽ do quá đau, trong mắt Thẩm Chu Nhiên tràn đầy nước mắt, lông mi dính chặt vào nhau. Mắt, mũi, môi đều đỏ lên.

…Thẩm Chu Nhiên không nên như thế này.

Lương Tư Nghiên không biết tại sao trong lòng lại nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng nói một cách không suy nghĩ: “Ngươi câm miệng nghỉ ngơi đi. Chỉ là 50 vạn thôi, ta sẽ trả ngươi trong mấy ngày tới.”

Thẩm Chu Nhiên ngạc nhiên: “Ò, cũng không phải không được.”

Lương Tư Nghiên tự nhận ra sai lầm của mình và muốn tự tát một cái.

Hiện tại hắn còn tiền đâu?

Ngay cả tiền ăn hắn cũng sắp không còn!

Lời đã nói ra, đổi ý thì mất mặt, Lương Tư Nghiên đành cắn răng nhận lời.

Cùng lắm thì cúi đầu nhận sai với ba mẹ hắn.

Hắn cứng đờ nói: “Lần sau muốn uống nước để người khác lấy giúp không được sao? Ngươi có phải là vô dụng không?”

Thẩm Chu Nhiên nói: “Trong phòng bệnh chỉ có hai người, ngươi lấy giúp ta?”

Lương Tư Nghiên trầm mặc rất lâu, lâu đến khi Thẩm Chu Nhiên cầm lấy điện thoại không còn chú ý đến hắn nữa, mới khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Được.”