Chương 32: Quái đàm dân túc 32

Cô không biết bản thân mình có được tính là hồn lìa khỏi xác hay không nữa.

Cửa sổ không biết đã mở từ khi nào, có gió thổi vào, bức rèm bị lay động.

Bạch Trà nhìn ra bên ngoài.

Một pho tượng đá thật lớn, đặt ngay bên ngoài dân túc.

Gương mặt của bức tượng, nghiễm nhiên chính là cái mặt của tượng Phật, sau khi đã được phóng đại gấp trăm lần, lúc này càng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong cặp mắt kia, ẩn chứa tà ác nhường nào.

Trong lúc Bạch Trà nhìn qua, thì đồng thời, tròng mắt trên tượng đá cũng chuyển động, nó xoay sang đây.

Tim Bạch Trà đập gia tốc, cô muốn dời tầm mắt đi, nhưng đã không còn kịp.

“Bạch Trà Bạch Trà …”

Cái âm thanh nỉ non lại lần nữa cất tiếng gọi bên tai.

Cô vô ý thức đi về hướng cửa sổ, trong mắt trống rỗng mê mang.

Khóe miệng bức tượng chậm rãi câu lên, tiếp tục gọi tên Bạch Trà.

Bạch Trà đã sắp đi tới cạnh cửa sổ, gần như là chỉ còn cách tượng đá một sải tay cuối cùng.

Bỗng nhiên, cô đóng sập cửa sổ lại, một cái tay khác thì kéo rèm.

Sau khi ngăn cách hết thảy, trong nháy mắt, Bạch Trà đau đớn ôm đầu.

Mới vừa rồi, thiếu chút nữa thì cô đã bị mê hoặc.

Nhưng hạt mầm trồng trên người lễ tân, nó tựa như một cái mỏ neo, có thể giúp cô giữ lại một tia lý trí sau cùng.

Chỉ có điều, cảm giác đau này giống như sắp xé toạc cả người cô ra.

Thân thể vẫn đang run rẩy, nhưng cô cố gắng nắm chặt bức rèm.

Bên ngoài cửa sổ, có thứ gì đó đang đập cửa.

Bạch Trà vừa há mồm thở dốc để dịu lại, vừa nhanh chóng phân tích tình huống trước mặt.

Đầu tiên là kỹ năng của mình.

Nếu như đây là kỹ năng chuyên tạo riêng cho mình, thì tất nhiên là cô muốn hiểu nó kỹ hơn.

Hiện tại xem ra, thố ti hoa ký sinh không những sẽ cung cấp cơ hội sống sót, cũng bởi vì bản thân cô có thể liên lạc với nó, cho nên, đối với loại tình huống như trước mắt này, thì nó chẳng khác nào một cái xiềng xích, khóa chặt một tia thần trí cuối cùng của cô.

Hoặc là nói, thố ti hoa vốn dĩ chính là từ trên thân thể của cô, phân hóa ra.

Muốn biết nhiều hơn thì phải đợi đến lúc hoa nở.

Giờ đến tình huống trước mắt.

Cô vừa mới bị khống chế đi ra ngoài, vậy còn thân thể của cô thì sao?

Là mãi mãi ngủ say, hay là nói, tồn tại như một cái xác không hồn?

Nếu như là trước thì có lẽ là người đã chết thẳng cẳng, nếu như là sau thì …

Những người chơi khác, khi nhìn thấy một cái xác không hồn thì sẽ có phản ứng gì đây?

Bạch Trà đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nếu tồn tại như tang thi mà nói, thì có lẽ cô sẽ bị xử đẹp luôn.

Người chơi không có linh hồn, có thể bị gϊếŧ chết không?

Nếu có thể, thì lại có thêm một loại khả năng khác, tượng Phật không thể trực tiếp gϊếŧ chết bọn họ, nếu không thì đã không cần phải dùng đến quy tắc.

Nhưng, nó có thể gọi linh hồn của bọn họ ra, chỉ chừa lại thể xác.

Bỗng nhiên Bạch Trà nở nụ cười, chậm rãi ngồi dậy.

Như vậy, thứ mà trò chơi trói định, chính là linh hồn rồi nhỉ?