Chương 2

Đây là phòng ở tầng trên cùng của Paradise, khi Nghi Quyết cùng một đám Omega dán miếng dán ức chế được mang theo, các Omega đều được trang trí xa hoa này làm cho kinh ngạc, Nghi Quyết lại không có xúc động gì, cho dù nói như thế nào, trước kia cũng đã trải qua những ngày tháng ăn sung mặc sướиɠ, cậu rũ mắt đi vào, chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống.

Cậu thật không ngờ, năm phút sau, cậu sẽ gặp Tống Minh ở nơi này.

Quả thật đúng như lời Phạm Uyên nói, được bồi bàn kính cẩn nghênh đón, ai nấy đều là nhân vật lớn ở Thượng Thành, mỗi cái tên đều thường xuyên xuất hiện trên báo liên minh kinh tế và chính trị, những Omega còn lại đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng Nghi Quyết lại giống như bị bóng đè ngay đó, ánh mắt đều nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn cần phải hơi cúi đầu mới không đυ.ng phải khung cửa, bốn năm không gặp, vẻ anh tuấn của Tống Minh lại được rèn giũa trở nên trưởng thành hơn, được rồi, mượn ánh đèn mờ nhạt trong góc, Nghi Quyết gần như trắng trợn nhìn anh, cậu một mặt sợ mình sẽ bị phát hiện, một mặt lại nhịn không được nhìn vết khắc nhàn nhạt giữa lông mày Tống Minh, liền liếc mắt một cái, cậu tự nói với mình, hôm nay cứ thể đi, quan tâm đến mười năm sau làm gì.

Tống Minh lại giống như nhận ra điều gì đó, quay đầu về phía cậu, Nghi Quyết cuống quít cúi đầu xuống, cậu cúi đầu xuống thấp như vậy, gáy trắng nõn đều lộ ra, ánh mắt lạnh thấu xương đó dừng lại trên người cậu, Tống Minh cứ vậy nhìn về phía cậu trong chốc lát.

“Ây, Tống thượng tướng hôm nay làm sao vậy? Những vị khách khác đã nhao nhao ngồi xuống bàn tiệc, một vị Alpha cười đùa mở miệng, "Không phải bình thường ngài không thích mấy thứ như này sao?”

"Cũng không phải sao." Một vị khác tiếp lời, giọng điệu rõ ràng quen thuộc với Tống Minh hơn một chút, "Lần trước trở về từ phủ Trần lão, người ta thông cảm cho anh ấy gần ba mươi tuổi còn cô đơn, thật sự sắp xếp cho anh ấy một Omega, xinh đẹp đến nỗi nhỏ ra nước, cũng không dán miếng dán ức chế, kết quả Tống Minh một ngụm rượu cũng không uống liền đuổi người ra ngoài, tôi nhìn cũng đau lòng.”

"Cậu đau lòng thì cậu tự đi đi." Tống Minh đã ngồi xuống bên cạnh Nghi Quyết, giọng điệu không chút gợn sóng, "Nói nhiều.”

Anh nhất định đã nhận ra cậu, Nghi Quyết đến thở mạnh cũng không dám, Tống Minh lại không hề nói câu nào, trong bốn năm nay, cậu đã nghĩ tới phản ứng của Tống Minh vô số lần, đại đa số là chán ghét, đây mới là lẽ đương nhiên, dù sao cũng là mẹ cậu đã âm thầm qua lại với Tống Chính từ lâu, còn sinh hạ đứa con riêng là cậu đây, sau khi mẹ Tống Minh qua đời lại mang theo cậu lên đường nhập thất, còn ngại không đủ tham lam, vài năm sau thiết lập âm mưu chiếm đoạt gia sản cho Tống Minh, huống chi cậu còn cùng Tống Minh... Cho nên trong mắt Tống Minh, mặc dù mẹ làm gì cậu không liên quan, nhưng cậu cũng là một con điếm không biết liêm sỉ quyến rũ anh trai mình.

Cậu không ngờ Tống Minh lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức giống như cậu chỉ là một người xa lạ.

Omega bên cạnh nhận thấy sự thất thần của cậu, bí mật sử dụng khuỷu tay của mình để đánh cậu, giọng nói thấp: "Cậu đang ngây ngốc cái gì thế!"

Nghi Quyết mờ mịt nhìn về phía cậu ta.