Quyển 1 - Chương 7: Báo án

Triệu Nguyên Uy là tổng giám đốc tập đoàn Triệu, có rất nhiều hợp đồng để buộc hắn đích thân xử lý, vì vậy hắn cùng Dương Ngôn Tuấn ăn sáng xong liền hôn cậu một cái rồi rời đi.

Trước khi rời đi, hắn cảnh cáo Dương Ngôn Tuấn đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không đừng trách hắn sẽ làm ra chuyện gì xấu xa.

Vẻ mặt đầy sợ hãi của Dương Ngôn Tuấn đáp lại hắn sẽ tuyệt đối không chạy trốn.

Triệu Nguyên Uy liền cảm thấy hài lòng, dù sao trong tay hắn cũng có ảnh khỏa thân của cậu cùng với tính mạng con gái để uy hϊếp, hắn liền có chút tự đắc cho rằng Dương Ngôn Tuấn sẽ không chạy trốn.

Dương Ngôn Tuấn đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Triệu Nguyên Uy lái xe rời xe nơi này.

Cậu biết cơ hội của mình đã đến, bởi vì từ đầu đến cuối Dương Ngôn Tuấn ở cùng với Triệu Nguyên Uy là do bị hắn ép buộc, vậy nên cậu luôn muốn chạy trốn, ai lại muốn ở cùng một tên tội phạm gϊếŧ người chứ.

Cậu thay quần áo, cầm lấy một ít tiền cùng căn cước sau đó rời đi.

Dương Ngôn Tuấn bắt lấy một chiếc xe taxi, sau khi lên xe liền nghe thấy tài xế nhiệt tình hỏi: "Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn đi đâu?"

"Làm phiền chở tôi đến cục cảnh sát." Dương Ngôn Tuấn.

"Được rồi."

Tài xế liền chở cậu đến cục cảnh sát, sau khi xuống xe, Dương Ngôn Tuấn vào bên trong để báo án.

Lát sau liền có người đến tiếp đón cậu.

"Anh Dương, anh nói hàng xóm của mình là tội phạm gϊếŧ người sao?" Viên cảnh sát cầm tay bút trong tay ghi chú, vẻ mặt đầy bán tính bán nghi.

"Ừ...đúng vậy, tên đó nói nếu tôi không nghe lời anh ta, liền sẽ gϊếŧ con gái tôi." Dương Ngôn Tuấn bất an, tay bấu chặt vào đầu gối.

"Anh Dương, không phải là chúng tôi không tin anh, nhưng mà sao người đó không gϊếŧ người diệt khẩu, mà lại còn giữ anh lại bên cạnh, rồi còn nói cho anh biết người đó là tội phạm gϊếŧ người vậy?" Ánh mắt của viên cảnh sát đầy sắc bén cùng câu hỏi phơi trần toàn bộ lỗ hổng trong câu nói của cậu.

"Tôi..." Dương Ngôn Tuấn quả thật có lời khó nói, cậu không thể nào nói rằng Triệu Nguyên Uy cưỡиɠ ɧϊếp mình rồi bỏ qua cho cậu, cậu không thể chịu đựng được ánh mắt khinh thường của người khác.

Viên cảnh sát nhìn Dương Ngôn Tuấn đang ấp úng, chỉ có thể kiên nhẫn mà khuyên nhủ: "Anh Dương, nếu như anh tiếp tục giấu giếm, thì tôi sẽ không thể tin lời anh được."

Dương Ngôn Tuấn liền do dự hồi lâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hít sâu một hơi, chuẩn bị đem hết tất cả chuyện nói ra.

Ngay tại lúc cậu định cất tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp đi vào.

Viên cảnh sát lập tức đứng lên, thái độ vô cùng kính trọng nói: "Cục trưởng Lâm."

Đối với người mà viên cảnh sát vừa gọi là cục trưởng Lâm thì Dương Ngôn Tuấn không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì tất cả phản ứng của cậu đều rơi vào người đàn ông ở đằng sau.

Nét mặt sợ hãi liền hiện hết lên trên khuôn mặt cậu, Dương Ngôn Tuấn nhìn thấy ánh mắt đầy u ám của người đàn ông nhìn về phía mình, cậu sợ đến mức đứng bật dậy, ngay cả ghế cũng bị cậu làm cho ngã xuống đất.

Cục trưởng Lâm cùng viên cảnh sát bị tiếng động này thu hút, nhìn vào sắc mặt tái nhợt của cậu, viên cảnh sát liền lập tức lo lắng hỏi: "Anh Dương bị sao vậy?"

"Không không sao." Dương Ngôn Tuấn cúi gầm mặt không dám ngẩng lên, cậu sợ khi ngẩng đầu lên sẽ đối mắt với người đàn ông kia.

Lúc này người đàn ông cũng tiến lên, nghe tiếng giày da vang lên bên tai, mỗi bước đi của hắn đều như đang dẫm vào ngực cậu.

Cho đến khi đôi giày da lọt vào tầm mắt cậu, Dương Ngôn Tuấn chỉ muốn lùi về phía sau, nhưng cổ tay của cậu đã bị giữ chặt, cậu không cách nào chạy thoát được.

Dương Ngôn Tuấn muốn rút tay ra, nhưng lại nghe thấy tiếng cười của Triệu Nguyên Uy, tiếng cười không có chút cảm xúc nào, chỉ cần như vậy thôi cũng khiến cậu không dám phản kháng nữa, không thể làm gì chỉ đành ngoan ngoãn để hắn nắm lấy tay mình.

Cục trưởng Lâm đứng bên cạnh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lấy lòng: "Ngài Triệu, đây là người ngài muốn tìm sao?"

Triệu Nguyên Uy kéo tay Dương Ngôn Tuấn, vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào: ""Xin lỗi làm phiền rồi, cậu ấy là người yêu tôi, nhưng tinh thần lại có chút vấn đề, thường xuyên nghĩ tôi là tội phạm gϊếŧ người, xin mọi người đừng tin."

"Nhưng mà..." Viên cảnh sát có quan sát nét mặt của Dương Ngôn Tuấn khi nghe Triệu Nguyên Uy nói hai từ người yêu có chút sợ hãi, lập tức nghi ngờ hỏi, với cả biểu hiện của anh Dương lúc nãy cũng không hề giống kiểu tinh thần có vấn đề lắm.

Nhưng viên cảnh sát chỉ nhận được cái liếc của Triệu Nguyên Uy, điều này khiến viên cảnh sát cũng không dám mở lời nữa.

Bản thân đang làm cái quái gì vậy, dù sao người ta cũng là người có chức có quyền, nào lại đến đây để lừa cảnh sát, đây không phải là tự chuốc họa vào thân sao?!

Viên cảnh sát suy nghĩ một cách ngây ngô đơn thuần.

"A vậy thì tốt, chỉ là hiểu lầm, ngài Triệu có thể mang người yêu về nhà, còn báo án của cậu ấy cứ vậy mà hủy đi." Cục trưởng Lâm cười híp mắt nói.

Triệu Nguyên Uy cũng không quan tâm nữa, trực tiếp dùng sức lôi Dương Ngôn Tuấn đi.

Thấy bản thân sắp phải rời khỏi nơi này, Dương Ngôn Tuấn kinh hoàng vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía cục trưởng Lâm cùng viên cảnh sát.

Viên cảnh sát dường như cảm thấy gì đó, muốn lên tiếng, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của cục trưởng Lâm ngăn lại: "Đừng xen vào việc của người khác, ngài Triệu cùng người yêu chẳng qua là đang chơi chút trò kí©h thí©ɧ thôi."

Nghe những lời này, lòng của Dương Ngôn Tuấn liền lạnh xuống, chỉ có thể đờ đẫn mặc cho Triệu Nguyên Uy kéo lên xe.