Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Pháo Hôi, Tôi Không Làm

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạnh lẽo trong mắt dần thu lại, khóe môi nhếch lên một cách bất cần, linh hồn mười chín tuổi chậm rãi trở về.

Diệp Tri Thu không nấn ná nữa, anh đưa tay mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Lúc này, Tề Hâm đang đứng trong lối đi giữa các bàn, ngóng nhìn xung quanh.

Rõ ràng lúc đi qua sàn nhảy Tề Hâm còn thấy bóng dáng Diệp Tri Thu, sao chỉ bị hành lang che khuất chưa đầy mười giây, người đã biến mất?

“Này, ai thế?”

Kim Bảo Bảo lắc ly rượu trong tay, giọng trêu chọc.

“Diệp Tri Thu không ở đây, tặng hoa này cho tôi đi.”

Kim Bảo Bảo không phải là người dễ đối phó, trong chốc lát, lời ngon tiếng ngọt đều đã nói hết.

Tề Hâm có chút không biết làm sao, dứt khoát không nói một lời.

Tề Hâm ôm bó hoa hồng khổng lồ trong tay, lúc đi qua đã khiến không ít người nhìn, lúc này ở đây càng làm mọi người ở xung quanh quay đầu nhìn.

Có người trêu chọc, có người cười xem kịch vui, còn có người công khai giơ điện thoại lên quay.

“Hay là...”

Đường Nhạc giải vây.

“Vào ngồi trước đi?”

“Anh ta là ai?”

Nghe vậy, Lý Thiếu Quân duỗi chân dài, chặn lối vào bàn.

“Hôm nay anh Thu mời những người bạn tốt nhất tới tụ họp, anh ta dựa vào cái gì đòi ngồi ở đây?”

Lý Thiếu Quân nhỏ hơn Diệp Tri Thu và Kim Bảo Bảo một tuổi, từ nhỏ đã theo sau hai người họ, được họ bảo vệ mà lớn lên.

Lúc mười lăm mười sáu tuổi, chiều cao đột nhiên tăng trưởng, vị trí của họ đột nhiên thay đổi, Lý Thiếu Quân bắt đầu bảo vệ Diệp Tri Thu và Kim Bảo Bảo, chuyện gì cũng xung phong đi đầu.

Vì lý do này mà Đường Nhạc cố ý dẫn chuyện của Đào Nhược Tình lên người Lý Thiếu Quân.

Gia đình luôn là giới hạn cuối cùng của Diệp Tri Thu. Nếu như trước đây, nghe thấy Lý Thiếu Quân phê bình Đào Nhược Tình như vậy, Diệp Tri Thu chắc chắn sẽ không nhân nhượng.

Nhưng hôm nay, không biết sao, Lý Thiếu Quân vẫn có thể êm đẹp ngồi đây.

Thiếu niên này mới mười tám tuổi, lúc thực sự nổi giận vẫn rất đáng sợ, dù là Tề Hâm hay Đường Nhạc, cũng đều phải né tránh mũi nhọn của Lý Thiếu Quân.

Đường Nhạc không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn về hướng hành lang.

Dường như cảm nhận được sự gấp gáp trong lòng Đường Nhạc, hình bóng cao gầy của Diệp Tri Thu cuối cùng xuất hiện ở góc hành lang.

Diệp Tri Thu mang dáng vẻ dửng dưng, không thèm để ý bất cứ điều gì, mặc dù đã thấy tình hình bên này, nhưng bước chân vẫn thong dong chậm rãi, không vội vàng tiến qua.

Con đường dài cũng có lúc đi hết, Diệp Tri Thu bước tới, đá vào chân dài của Lý Thiếu Quân đang chặn ngang.
« Chương TrướcChương Tiếp »