Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Pháo Hôi, Tôi Không Làm

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy vậy, Tề Hâm vội bước lên một bước, nhưng chưa kịp nói gì, Diệp Tri Thu đã liếc mắt qua.

“Người bán hoa à?”

Diệp Tri Thu mím môi cười nhẹ nhìn Tề Hâm.

“Đi nhầm chỗ rồi hả?”

“Ha ha ha ha ha…”

Bàn kế bên cũng là một nhóm thanh niên, lúc này nghe vậy không nhịn được cười ầm lên.

“Anh bạn”

Có người hét lên.

“Đã kiểm định rồi, anh không xứng, cũng không được chào đón, hay là rút lui đi.”

Bị mọi người xung quanh vây nhìn như xem kịch xiếc khỉ, Tề Hâm vô thức ôm chặt bó hoa hơn một chút.

Người làm việc lớn không cần để ý tiểu tiết.

Cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, Tề Hâm tiến thêm một bước, dâng hoa hồng về phía Diệp Tri Thu, thân mật kiềm chế gọi tên anh.

“Tiểu Thu.”

Động tác của Diệp Tri Thu khựng lại, cúi đầu nhìn bó hoa hồng được đưa đến trước mặt mình, sau đó, Diệp Tri Thu mới ngước mắt nhìn Tề Hâm với nụ cười như có như không.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Tề Hâm phút chốc giật mình.

Đôi mắt trước mặt quá đẹp, dường như còn rực rỡ hơn viên ngọc đẹp nhất trên thế giới, đặc biệt là màu sắc của đôi mắt ấy…

Không tự chủ được, trong đầu Tề Hâm hiện lên một đôi mắt khác.

Dù không đẹp bằng đôi mắt trước mặt, nhưng vẫn khiến hắn rung động không thôi.

Không cần cố ý chuẩn bị, ánh mắt của Tề Hâm tự nhiên trở nên nồng nhiệt và si mê.

Dường như toàn thế giới, cùng trời cuối đất, tất cả đều biến mất, trong cuộc đời hắn chỉ nhìn thấy một mình Diệp Tri Thu.

Ánh mắt nóng bỏng như vậy, ngay cả Kim Bảo Bảo đang cười xem kịch vui và Lý Thiếu Quân đang căng thẳng sắp sửa ra trận cũng không khỏi sửng sốt.

Dường như…

Dường như người trước mặt này đã yêu Diệp Tri Thu từ rất lâu rồi.

Diệp Tri Thu đã từng thấy ánh mắt như thế này nhiều lần.

Chỉ là bây giờ, anh giãy giụa đau khổ trong địa ngục suốt bao nhiêu năm, từng chết đi một lần, những điều đó sớm đã như gió thoảng mây bay, không còn đáng để anh nhìn thêm một cái nữa.

Chưa kể...

Ánh mắt lướt qua cánh cửa phòng 201 đóng chặt trên lầu, Diệp Tri Thu cười.

Chưa kể, ánh mắt đó của Tề Hâm, căn bản không phải dành cho mình.

"Tiểu Thu?"

Diệp Tri Thu từ từ nhướng mày.

"Gọi thân thiết thế sao? Chúng ta quen nhau à?"

Tề Hâm là người trọng sĩ diện, tự tôn cao, dung mạo bên ngoài coi như không tồi, nhưng cốt cách vừa tự ti lại tự luyến, cực kỳ nhạy cảm.

Đúng là quan hệ của hai người không thân thiết nhưng ũng không đến nỗi xa cách như vậy, thậm chí buổi tiệc trưa nay hai người từng gặp mặt nhau.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, Diệp Tri Thu đã hoàn toàn không có ấn tượng về hắn, điều này còn làm Tề Hâm ức nghẹn hơn cả việc bị ai bóp cổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »