Chương 15

"Nhìn gì thế? Rượu sắp tràn ra ngoài rồi kìa."

Vu Nhậm Chi ngồi bên cạnh không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở Khương Nam.

Từ lúc bước vào đến giờ, ai cũng nhìn ra tâm tư của Khương Nam đối với Tần Kiến Hạc.

Nhưng mọi người đều hiểu, khả năng thành công là rất thấp.

Dù sao, đó cũng là Tần Kiến Hạc mà.

"Tôi..."

Khương Nam đỏ mặt, ngồi thẳng người lại, định nói gì đó thì bất ngờ tiếng ồn ào từ dưới lầu vọng lên cắt ngang lời anh.

Vu Nhậm Chi vốn dĩ thích náo nhiệt, nghe thấy động tĩnh, anh là người đầu tiên đứng dậy bước đến cửa sổ, hé một khe hở nhìn xuống.

Chỉ một cái liếc mắt, Vu Nhậm Chi đã thấy ngay trung tâm của sự chú ý.

Thiếu niên hai tay chống ra sau, ngồi trên bàn đá cẩm thạch đen, hơi hơi ngửa đầu cười nửa miệng.

Trong ánh đèn mờ làm nền, đôi tay mảnh khảnh trắng trẻo như tuyết của cậu nổi bật như pha lê, đẹp mê hồn.

Ánh sáng phía dưới không phải là quá sáng, nhưng không hiểu sao, Vu Nhậm Chi lại thấy rõ ràng mọi thứ.

Như thể chính thiếu niên kia là nguồn sáng, rực rỡ đến mức không thể rời mắt.

Vu Nhậm Chi ngẩn ngơ một lúc, ánh mắt mới từ từ chuyển lên khuôn mặt thiếu niên.

"Móa ơi."

Vu Nhậm Chi thốt lên kinh ngạc, quay đầu gọi Mạnh Thanh Ngôn.

"A Ngôn, cậu lại đây, nhìn xem cậu nhóc dưới lầu có khả năng vượt mặt đám minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí không?"

Dạo trước, tại liên hoan phim, Mạnh Thanh Ngôn mới 21 tuổi, đã nhận được cúp Ảnh đế thứ hai trong sự nghiệp.

Buổi gặp mặt hôm nay là do Vu Nhậm Chi đặc biệt tổ chức cho Mạnh Thanh Ngôn.

Nghe vậy, Mạnh Thanh Ngôn nghiêng người về phía trước, nhìn xuống một cái rồi gật đầu, sau đó quay sang Tần Kiến Hạc.

"Người này tôi có nhìn hay không không quan trọng, nhưng Tần Dụ nên xem qua một chút."

Tần Kiến Hạc có nhũ danh là Tần Dụ, chỉ có bạn bè thân thiết mới biết được.

Khương Nam cũng lần đầu nghe thấy.

Những chi tiết nhỏ nhặt và riêng tư này,bản thân ình cũng được biết, làm Khương Nam mơ mơ hồ hồ cảm thấy đặc biệt vô cùng.

Mạnh Thanh Ngôn dẫn dắt chủ đề về phía Tần Kiến Hạc, Khương Nam tò mò đứng dậy.

Khương Nam muốn xem thử, người như thế nào mà lại được Vu Nhậm Chi khen ngợi hết lời như vậy.

Khe cửa sổ mở rộng thêm, Khương Nam cúi đầu nhìn xuống, định nói gì đó nhưng đột nhiên ngừng lại.

"Sao thế?"

Vu Nhậm Chi hỏi.

"Người dưới đó cậu quen à?"

"Sao có thể?"

Khương Nam cười khô khốc.

Nháy mắt phát hiện ra Tề Hâm, Khương Nam đồng thời cũng nhận ra Diệp Tri Thu.