Chương 17

Trong một khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Tề Hâm có thể nhìn rõ lông mi dày và dài của Diệp Tri Thu, từng sợi rõ ràng.

Tim đập lỡ một nhịp, Tề Hâm vô thức nín thở.

Diệp Tri Thu mỉm cười nhìn Tề Hâm, trong mắt có chút chế giễu nhè nhẹ, cùng một chút tiếc nuối.

Lúc này, trên người Diệp Tri Thu không có bất kỳ bóng dáng nào của Khương Nam.

Nhưng trái tim Tề Hâm vẫn không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.

Thình thịch, thình thịch...

“Tôi có thể”

Tề Hâm nghe thấy giọng nói của chính mình hơi run rẩy.

“Cho tôi một cơ hội.”

“Thật sao?”

Diệp Tri Thu cười.

“Vừa rồi không phải tính khí khá dữ dội sao?”

“Tôi…”

Tề Hâm lặng thinh, một lúc sau mới lặp lại câu nói.

“Tôi có thể.”

Xung quanh tiếng ồn ào vang lên liên tiếp.

“Anh trai nhỏ thật nóng bỏng, mlem mlem …”

“Cho anh ta một cơ hội, cho anh ta một cơ hội…”

“Ra chiêu khá hoang dã, không biết tôi có thể xin một cơ hội không?”

“…”

Tề Hâm: “...”

Hơn hai mươi năm sống trên đời, cuộc đời của Tề Hâm luôn là bình ổn quy củ, lúc này giữa ánh mắt của bao người, không biết là hưng phấn, lo lắng, hay hoang mang không biết làm gì…

Giống như toàn bộ máu trong người không kiểm soát được mà dồn lên đầu, đầu óc trở nên mờ mịt.

Nhưng Diệp Tri Thu không bận tâm, anh thong thả rút tay đang nắm cằm Tề Hâm về, ánh mắt lại quét qua bó hoa hồng đã bị rơi xuống đất từ lâu.

Thời kỳ đẹp nhất, nhưng lại bị người ta tàn nhẫn quét vào bụi đất…

Giống như bản thân mình trước kia, rõ ràng xinh xắn tươi đẹp , nhưng cuối cùng bị dày vò đến héo úa rụng rời.

“Được.”

Diệp Tri Thu không nhìn Tề Hâm nữa, giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ.

“Có thể cho anh một cơ hội, "theo đuổi" tôi.”

Tề Hâm mở miệng, nhưng không thốt ra được lời nào.

Niềm vui vừa mới đến chưa kịp tận hưởng, thì một gáo nước lạnh đã dội thẳng xuống đầu, Tề Hâm nhất thời không biết phản ứng làm sao.

Nhưng Diệp Tri Thu chỉ nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, như cười như không, giống như đang trêu đùa một con chó hoang không nhà không cửa.

Trái tim đang nóng bỏng từ từ nguội lạnh, não bộ bị thiêu đốt mơ màng của Tề Hâm cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Từ thiên đường bị đạp xuống địa ngục, sự phẫn nộ và nhục nhã đồng thời bùng lên, ngực Tề Hâm không ngừng phập phồng.

“Sao thế?”

Diệp Tri Thu cười lạnh.

“Vừa nãy không phải nói là anh có thể sao?”