Chương 20

"Tôi nghĩ hôm nay nên dừng ở đây”

Kim Bảo Bảo cười nói.

“Hôm khác cậu lại mời tiếp là được rồi."

Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, Diệp Tri Thu cũng không ngang bướng làm gì.

"Lần sau hẹn các cậu ở chỗ yên tĩnh hơn."

"Lúc nào cũng sẵn sàng."

Lý Thiếu Quân đứng dậy đầu tiên, gọi phục vụ cất chỗ rượu còn lại.

Đường Nhạc cũng lấy điện thoại.

"Tôi gọi lái xe hộ cho mọi người."

Mấy người cùng ra ngoài, dưới cái cột lớn ở ngoài hành lang, Diệp Tri Thu dừng bước.

"Thiếu Quân”

“Cậu dừng lại một chút, tôi có lời muốn nói."

Lý Thiếu Quân sắc mặt cứng đờ hoảng sợ, biết rằng những lời mình nói lúc trước đã bị Diệp Tri Thu nghe thấy.

"Đừng lo”

Kim Bảo Bảo vỗ vai an ủi Lý Thiếu Quân.

“Cậu ấy chỉ có vẻ ngoài hùng hổ, thực ra rất mềm lòng."

Lý Thiếu Quân đứng thẳng người.

"Nhà tớ gần hơn, tớ đưa Nhạc Nhạc về trước, hai người về đến nhà nhớ báo bình an trong nhóm nghen."

"Ừ."

Diệp Tri Thu đáp, thấy Kim Bảo Bảo định đi lại bị Diệp Tri Thu gọi lại.

"Sao vậy?"

Kim Bảo Bảo hỏi.

“Lưu luyến không muốn rời à?"

"Đi đường cẩn thận."

Diệp Tri Thu nói.

"Cậu ngủ mơ hả?"

“Nhạc Nhạc vừa gọi lái xe hộ mà?"

"Tớ nói sau này, lần nào cũng vậy."

Diệp Tri Thu nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Kim Bảo Bảo ngẩn người một lúc, rồi tiến lên ôm Diệp Tri Thu một cái.

"Biết rồi."

"Phải nhớ đấy."

Diệp Tri Thu nói thêm.

“Bất kể lúc nào, an toàn là trên hết."

Kim Bảo Bảo học múa, đôi chân chính là mạng sống của cậu.

Diệp Tri Thu chưa bao giờ dám tưởng tượng, kiếp trước sau khi mất một chân, cậu ấy sẽ đau khổ đến nhường nào.

Người phạm sai lầm không phải cậu ấy, không phải bọn họ, không ai trong số họ đáng phải trả giá đắt như vậy.

Diệp Tri Thu rất ít khi lắm lời như vậy, nhưng Kim Bảo Bảo cũng không nghĩ nhiều.

Kim Bảo Bảo vô thức ghi nhớ lời dặn của Diệp Tri Thu, rồi gật đầu.

"Nhớ rồi."

Tinh nghịch vẫy tay.

“Đi đây."

Kim Bảo Bảo và Đường Nhạc rời đi, không khí lập tức yên tĩnh trở lại.

Thời tiết đầu đông ở phương Bắc đã rất lạnh, nhưng sao trăng lại đặc biệt sáng tỏ, Diệp Tri Thu dựa vào cái cột ngước nhìn trời đêm, một lúc lâu cũng không nói gì.

"Tôi biết cậu nghe được."

Lý Thiếu Quân lên tiếng trước, vẻ mặt cam chịu quật cường.

“Muốn đánh muốn mắng tùy cậu, nhưng đúng là đúng, sai là sai, tôi sẽ không thay đổi quan điểm của bản thân đâu."

"Đánh cậu mắng cậu làm gì?"

Diệp Tri Thu thu ánh mắt lại, một lúc sau bỗng nói.

“Những lời đó tôi sẽ ghi nhớ."

"Hả?"