Chương 21

Lý Thiếu Quân đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt phong ba bão táp, nghe vậy không khỏi ngu người.

“Cậu vừa nói gì?"

"Tôi sẽ ghi nhớ."

Diệp Tri Thu nói lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Lý Thiếu Quân đứng ngây ra, mắt đờ đẫn nhìn Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu cười, đưa tay đấm mạnh lên vai Lý Thiếu Quân.

"Cảm ơn."

Lời cảm ơn này đến muộn, muộn cả một đời.

Hôm nay, Diệp Tri Thu cuối cùng cũng nói ra, chính thức, lần đầu tiên đáp lại nỗi lo lắng của Lý Thiếu Quân đã dành cho mình từ trước đến nay.

.

"Quá tuyệt vời”

Cùng lúc đó, tại phòng 201 trên lầu, Vu Nhậm Chi im lặng một hồi cuối cùng cũng không nhịn được hét lên một tiếng.

"Ai mà chịu nổi chứ?"

Khương Nam lén lườm một cái.

"Cậu ta như vậy”

“Rõ ràng là chơi bời quen rồi, người bình thường thật sự không đối phó nổi."

Vừa nói, Khương Nam vừa lén lút liếc nhìn Tần Kiến Hạc.

Ly rượu trước mặt Tần Kiến Hạc vẫn còn nguyên, anh không hề động đến.

Lúc này, Tần Kiến Hạc cầm trong tay ly nước đá, ly thủy tinh trong suốt chứa lấp lánh đá viên, càng làm đôi mắt đen của Tần Kiến Hạc thêm sâu thẳm lạnh lùng.

Dường như đoạn kịch nhỏ vừa xảy ra dưới lầu không hề ảnh hưởng đến Tần Kiến Hạc.

Khương Nam khẽ thở phào, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

Khương Nam có ngoại hình khá đẹp, bản thân cậu lại luôn tự hào về điều đó. Nhưng hôm nay, đứng trước mặt Tần Kiến Hạc, bị người ta chiếm mất hào quang như vậy, trong lòng vừa bất an vừa khó chịu, cảm giác nguy cơ vị trí bản thân bị đe dọa.

"Người trẻ mà, thích chơi là bình thường."

Vu Nhậm Chi chẳng thấy có gì lạ, anh nhìn Tần Kiến Hạc.

“Công ty của các anh không phải đang chiêu mộ cậu ta sao? Tôi mặc kệ, sau này nếu cậu ta đến, anh em thân thiết nhất định phải được ban phước trước nha."

"Thân cũng là Tần Dụ thân, liên quan gì đến cậu?"

Uông Kỳ Đường buồn cười.

"Chưa chắc cậu ấy sẽ thích Q.L."

Tần Kiến Hạc thản nhiên nói.

"Q.L là tập đoàn lớn trong giới thời trang, làm gì có ai không thích?"

Vu Nhậm Chi không sợ Tần Kiến Hạc dắt mũi.

“Cậu bảo lão Mạnh nhanh tay chút, đường đường là trưởng phòng thiết kế, nếu đến tài năng như thế này cũng không giữ được, thì có thể về hưu sớm đi."

Tần Kiến Hạc không nói gì, chỉ liếc Vu Nhậm Chi một cái.

"Danh tiếng của cậu ta hình như không tốt lắm”

Khương Nam hơi ngập ngừng nhắc nhở.

“Anh Nhậm Chi, anh nên tìm người môn đăng hộ đối, đơn giản, thuần khiết, để tránh sau này đau lòng."

"Sao vậy?"

Vu Nhậm Chi chưa kịp nói gì, Mạnh Thanh Ngôn đã nhàn nhạt mở miệng.

“Lúc nãy chẳng phải còn nói không quen sao?"