Chương 22

Mạnh Thanh Ngôn không giống Vu Nhậm Chi, anh rất coi thường những trò vặt vãnh hại người này.

"Tôi không quen”

Khương Nam cười cười giải thích.

“Nhưng mẹ tôi thỉnh thoảng có gặp mẹ kế của cậu ta tại mấy buổi tiệc, trong giới thượng lưu không có bí mật gì, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết."

"Vậy sao?"

Bất ngờ, Tần Kiến Hạc lạnh lùng ngước mắt lên.

“Nếu mẹ cậu có thể tiếp cận tầng lớp thượng lưu hơn, vậy cậu căn bản cũng sẽ biết được, danh tiếng của tôi, trong mắt mẹ kế cũng không tốt."

Cả buổi tối, Tần Kiến Hạc đối với Khương Nam cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí đã đến mức không thèm để ý.

Khương Nam luôn mong Tần Kiến Hạc có thể coi trọng nhìn mình một cái, liếc mắt thoáng qua thôi cũng được.

Hoặc chủ động nói chuyện với mình một câu, dù chỉ là một câu thôi cũng được.

Bây giờ mong ước của Khương Nam đã thành hiện thực, nhưng Khương Nam lại lo lắng bất an, trái tim như rơi vào hố băng.

Vì Tần Kiến Hạc nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh, tàn nhẫn, lạnh đến nỗi Khương Nam không dám đối diện trực tiếp.

Ý tứ trong lời nói của Tần Kiến Hạc càng khiến Khương Nam không thở nổi.

Tần Kiến Hạc đang ám chỉ, họ căn bản không cùng một đẳng cấp.

Dùng chính lời mình khuyên Vu Nhậm Chi "môn đăng hộ đối" để chặn đứng mình.

Khương Nam càng hối hận vì nóng lòng mà lỡ lời nhắc đến mẹ kế của Diệp Tri Thu.

Rõ ràng suốt cả buổi tối Tần Kiến Hạc không nói với mình câu nào, nhưng một câu vô tình của mình mà đứng ra phản bác, không ngần ngại mà bênh vực Diệp Tri Thu.

Khương Nam vừa hối hận vừa ghen ghét, môi run rẩy muốn giải thích vài câu, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Tần Kiến Hạc, Khương Nam cũng không thể nói được một lời.

...

Từ hôm qua cho đến hôm nay, từ lúc Tề Hâm đề nghị ly hôn đến bây giờ, Diệp Tri Thu đã trải qua quá nhiều chuyện.

Chỉ trong chưa đầy nửa tháng, nhưng Diệp Tri Thu đã nếm trải những biến cố còn nhiều hơn cả cuộc đời của một người bình thường.

Lúc này ngồi vào xe, bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh, không còn ánh mắt nào dõi theo mình nữa, những cảm xúc hỗn loạn trước đây bị kìm nén giờ đây bùng lên mãnh liệt.

Diệp Tri Thu nhắm mắt lại, nhưng nhanh chóng mở ra, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những cảnh vật từng rất quen thuộc cứ thế lướt lướt qua người.

Quán trà sữa ở góc phố sau này đã đóng cửa, Diệp Tri Thu nhớ rất rõ, nhưng sau đó mặt bằng quán nước được thay bằng cửa hàng gì thì anh lại không thể nhớ ra.

Những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời Diệp Tri Thu đều dừng lại ở tuổi mười chín, sau đó, anh bận rộn ngày đêm vì khởi nghiệp với Tề Hâm, hoặc chìm đắm trong đau khổ trầm cảm, dường như không còn thời gian và tâm trạng để nhìn ngắm phố xá, nhìn ngắm sự thay đổi của thành phố này.