Chương 51: Đối đãi công bằng

Sáng sớm hôm sau, Tống Dật liền bị một trận tiếng ồn đánh thức, xốc màn lụa lên, mặt mũi ngái ngủ hỏi Thúy Hà, "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Thúy Hà khom người tiến lên, đáp: "Tống tiên sinh là bị làm ồn sao? Giờ đã là cuối giờ Mẹo, Hoàng Hậu nương nương gần đây thân thể không khỏe, việc của lục cung giao cho Quý Phi nương nương xử lý, phi tần các cung đều tới Quảng Hàm cung thỉnh an."

"Ồ."

Tống Dật có chút không quá tình nguyện mà bò xuống giường, khi rửa mặt, Thúy Hà bưng nước, rất quy củ mà ra cửa. Vị cô nương này mang mặt nạ, nghe nói cả Hoàng Thượng Hoàng Hậu ở đây cũng không tháo xuống, thân là một cung nga, nàng tất nhiên là không dám nghĩ nhiều.

Ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa chừng một khắc, chợt nghe thấy tiếng chậu rơi bên trong, cùng với tiếng người té xuống đất và tiếng rên đau đớn của Tống Dật, Thúy Hà phản xạ có điều kiện mà xông vào, kinh hoảng hỏi: "Tiên sinh làm sao vậy?"

Chậu nước rơi trên mặt đất, nước bị tràn đầy đất, Thúy Hà không có chỗ đặt chân, bên kia Tống Dật đang đỡ đầu gối, mặt nạ mỏng bằng bạc còn treo trên kệ rửa mặt, Thúy Hà gần như theo bản năng mà tránh nhìn mặt nàng. Nhưng ngay khi ánh mắt nhìn đến gương mặt kia, tuy không trang phấn lại minh diễm vô phương, khóe mắt có một viên lệ chí, câu hồn nhϊếp phách, ánh mắt Thúy Hà như bị dính vào gương mặt kia, kéo cũng kéo không ra.

Khi Tống Dật ngẩng đầu, vừa lúc đối diện gương mặt ngây ngốc của Thúy Hà, ngón tay trỏ dựng thẳng lên, kêu suỵt một tiếng, mi mắt cong lên, cười nói: "Đừng có nói cho ai nha."

Rõ ràng là vừa cười vừa nói, lưng Thúy Hà vẫn rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh. Đến khi nhìn vị Tống tiên sinh này lần nữa, nàng đã bình tĩnh mang mặt nạ lên, toàn thân không hề có loại da^ʍ uy của phi tần hậu cung, nhưng Thúy Hà mới vừa rồi đã bị câu kia dọa sợ, sao lại như vậy? Đại khái, có những người đáng sợ dù không hề biểu lộ khí thế cùng với địa vị, cũng như dã thú hung mãnh, chỉ cần cái mùi thôi cũng có đủ tác dụng uy hϊếp.

"Nô tỳ không dám. Vậy để nô tỳ đi múc lại nước cho Tống tiên sinh."

Tống Dật xoa xoa đầu gối bị đυ.ng, vừa lòng gật gật đầu, người hầu trong cung có điểm này là tốt, được dạy dỗ nghiêm cẩn, hiểu rõ quy củ.

Bên này vừa rửa mặt xong, bên kia đã nghe cung nga tới báo nói Dung Quý Phi thỉnh Tống Dật qua.

Tống Dật hỏi thăm, phi tần các cung còn chưa tan đi, đây là chuẩn bị lấy mình làm công cụ để lục đυ.c với nhau hay sao?

Vừa đi đến ngoài cửa điện, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Hôm qua Tống Dật tiến cung, nhà mẹ đẻ của các vị phi tần liền thu thập tin tức, thiếu nước đem mười tám đời tổ tông của Tống Dật đào tới đáy. Bất quá là một nữ tử tầm thường mà thôi, mà phụ huynh trong nhà cứ tâng bốc lên trời.

Đệ tử của Họa Cốt tiên sinh, có thể họa khắc cốt, ở Thượng Lâm Uyển một bức Quần phương đồ gây kinh động, làm toàn bộ vương công quý nữ công tử khom lưng. Nghe nói Trấn Quốc tướng quân, Trường Lưu vương đều rất có hứng thú với nàng, mà nàng càng lớn mật, thế nhưng dám đánh chủ ý lên Dự Vương điện hạ.

Mấy oán phụ thâm cung này nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng con đường dưới chân trước giờ đều không phải do chính mình lựa chọn, quanh năm suốt tháng chỉ biết trông mong khát vọng vị trong Chiêu Dương điện kia có thể nhìn mình nhiều hơn một cái, chơi tẫn tâm cơ, tận hết sức lực, cuối cùng lại rơi vào cảnh thâm cung tịch mịch, tuổi xuân trôi đi. Nhưng họa sư nho nhỏ không có thân phận của cải này lại cứ sống cuộc sống mà các nàng tha thiết ước mơ, một cây bút vẽ đã thuyết phục được lòng người, duyệt qua vô số mỹ nam, mà một phiến lá không dính thân, đây là bừa bãi tùy tính, tiện sát người khác đến cỡ nào.

"Ngươi nghe nói không? Vị Hàn đại họa sư kia hình như cũng quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng, chậc chậc, xưa nay để Hàn họa sư vẽ cho chúng ta một bức tranh cũng còn phải nhẹ nhàng dỗ dành, thế nhưng cam nguyện làm trợ thủ cho nàng."

"Họa kỹ lại không thể làm cơm ăn. Ngươi không thấy mặt nạ trên mặt nàng sao? Nghe nói chưa ai thấy qua gương mặt thật của nàng, chỉ sợ cũng chỉ có họa kỹ mới có thể lọt vào mắt người khác mà thôi."

"Nói cũng phải, một cái mặt nạ đích xác có thể che giấu tì vết, còn có thể gia tăng cảm giác thần bí, dụ dỗ làm người xuân tâm nhộn nhạo, nhưng mà, nữ nhân, chung quy vẫn là muốn gương mặt......"

Thúy Hà nghe thấy trong lòng cổ quái, trên mặt lại nhạt nhẽo ra nước, nếu bàn về dung mạo, trong điện này sợ chỉ có Quý phi nương nương nhà nàng ta mới có thể phân cao thấp với Tống tiên sinh, những người còn lại sao, ha hả......

Trong lòng Thúy Hà không lý do mà sinh ra một cảm giác kiêu ngạo cùng thành tựu. Không thể không nói, hầu hạ chủ tử có bản lĩnh lại có ngoại hình là rất đáng tự hào.

"Nương nương, Tống tiên sinh tới." Thúy Hà thanh thanh giọng nói, quy quy củ củ bẩm một tiếng.

"Vào đi."

Ghế trên Dung Quý Phi đã sớm nhìn hết vào mắt, đương nhiên cũng nghe được những người này lén lút nghị luận. Ở trong cung này, nữ nhân nào mà không có chút bối cảnh, vinh sủng các nàng đương nhiên là không dám so với Quý Phi nàng đây, nhưng so xuất thân với nhau thật đúng là không dám nói ai có thể thắng ai, cũng mặc kệ là ai, đều đủ hạ gục Tống Dật trong nháy mắt, nhưng các nàng lại không ai sống được tiêu sái sảng khoái, mùi vị trong lòng khó chịu khỏi phải nói.

Đừng nhìn đều là nữ tử, nhưng rất nhiều người cũng có khát vọng, thậm chí cũng có dã tâm giống nam tử mở cái hậu cung toàn mỹ nhân, Tống Dật hầu như đã đạt đến toàn bộ những thứ mà những nữ tử này ảo tưởng. Danh vọng chính mình giành lấy, có năng lực làm mọi người vô luận nam nữ đều phải vâng theo, rõ ràng không có gia thế bối cảnh gì, vẫn không có ai dám dễ dàng động vào cái địa vị lỗi lạc đến làm người nghiến răng nghiến lợi của nàng.

Mà hiện giờ, thứ duy nhất các nàng có thể tìm được chút cảm giác về sự ưu việt từ trên người Tống Dật đại khái chỉ có dung mạo. So với diện mạo không dám gặp người của Tống Dật, các nàng tốt xấu gì cũng coi như ngăn nắp lượng lệ thậm chí là nhu nhược động lòng người.

Khi Tống Dật vào điện, các phi tần này ai cũng đoan trang điển nhã, làm gì còn bộ dáng phụ nhân u oán nhai gốc lưỡi sau lưng người khác? Ngạnh sinh sinh mang lên bộ dáng ung dung cao quý, tư thế như một hai phải đem Tống Dật bức xuống. Nhưng Tống Dật vẫn cứ như một đám mây trôi nhẹ nhàng đi vào, hoàn toàn không bị những người này ảnh hưởng, loại khí thế kia ở trước mặt nàng bị coi thành không có.

Dung Quý Phi âm thầm gật đầu, vị này nếu mà tiến cung, sợ là lục cung phi tần đều không phải đối thủ của nàng.

Tống Dật cũng nhanh chóng đánh giá bốn phía một phen, triệu nàng kiến giá cũng không phải lôi ra đi qua đi lại là có thể xong việc. Nàng trong lòng đang đánh giá đám nữ nhân thâm cung nhàm chán này lại bày ra trò xấu xa gì nữa đây?

Một nữ tử mặc màu hồng ngồi phía dưới bên tay phải Dung Quý Phi, tuổi ước chừng đầu hai mươi, hơi già hơn so với mấy phi tần khác, dung mạo lại thật sự không coi là xuất chúng, đặc biệt là nàng ta còn ngồi ở vị trí gần Dung Quý Phi nhất, so sánh ra, quá là thua chị kém em, đôi mắt bắt bẻ của Tống Dật cũng không đành lòng dừng trên mặt nàng ta, cố tình nàng ta còn là người trang điểm lóa mắt nhất trong đám người, loại lóa mắt này, trong mắt Tống Dật sinh sôi biến thành chướng mắt.

"Đây là Tống tiên sinh đi?"

Nàng kia dẫn đầu mở miệng, mấy phi tần khác chỉ là nhìn qua.

Tống Dật chào hỏi mọi người. Dung Quý Phi lúc này mới nói: "Diêu Huệ phi muốn thỉnh tiên sinh vẽ cho nàng một bức họa."

Rồi sao nữa?

Hiển nhiên Dung Quý Phi không có lòng tốt thay nàng dời đi sự chú ý như vậy. Diêu Huệ phi lại nói: "Trong Chương Hoa cung cái gì cũng có, Tống tiên sinh tùy thời có thể di giá."

Nữ nhân trong cung tâm tư loanh quanh lòng vòng đặc biệt nhiều, nếu Tống Dật theo Diêu Huệ phi, đó là làm lơ Dung Quý Phi, nhưng nếu là không theo, đó chính là thật sự đắc tội Diêu Huệ phi.

Lại nói tiếp, hai vị này đều coi như là đời sau của nhị vương tam khác. Lưu Tống chẳng những diệt tiền Ngụy, mà trước khi diệt tiền Ngụy, huynh đệ Lưu gia mang binh Bắc phạt diệt Nam Yến, bình Diêu Tần, hạ bệ Thù Trì, vì yên ổn thiên hạ lại vì biểu hiện hữu hảo, đương nhiên vẫn phải lấy lễ chế nhị vương tam khác để đối đãi.

Dung Quý Phi Mộ Dung Cửu là hậu duệ của Nam Yến, Diêu Huệ phi là hậu duệ của Diêu Tần. Thêm nữa, Phù Tần diệt vong, Nam Yến cùng Diêu Tần chia cắt nửa giang sơn, thế lực vẫn không thể khinh thường, chẳng qua kiến quốc một hai năm liền bị Nam triều gió cuốn mây tan mà tiêu diệt. Nhị vương tam khác bọn họ đương nhiên là không có khả năng đánh đồng với Tư Mã thị của Ngụy.

Chuẩn xác mà nói, bọn họ đại biểu không phải hữu hảo, mà là tù binh. Cố tình hai cái tù binh này lại còn có thể ở trong cung đấu đến ngươi chết ta sống, làm chúng nhân tránh còn sợ không kịp, cũng thật sự làm người thán phục.

Tống Dật thong thả ung dung tiến lên, "Dung Quý Phi thỉnh Tống Dật tới vẽ tranh toàn cảnh cho Quảng Hàm cung, bức tranh này là công trình thập phần to lớn, vốn là vô lực đi phân tâm vẽ thứ gì khác, nhưng nếu Dung Quý Phi có thể hoãn một ngày, thật ra có thể thỏa mãn ý muốn của Diêu Huệ phi."

Lời này thứ nhất là muốn đem cái bóng cao su vứt lại cho Dung Quý Phi, thứ hai là nói rõ nhiệm vụ nặng nề để chặt đứt ý đồ muốn tìm nàng vẽ tranh của những phi tần khác. Trong cung không thể so với dân gian, vẽ tranh cũng không phải đơn thuần chỉ là vẽ tranh.

"Giảo hoạt." Dung Quý Phi nhỏ đến không thể phát hiện mà cười một cái, sau đó nghiêm mặt nói: "Vậy ngươi đi đi, một hai ngày, bổn cung vẫn chờ nổi."

Có Dung Quý Phi lên tiếng, Tống Dật đương nhiên là ngoan ngoãn mà theo Diêu Huệ phi đi Chương Hoa cung. Nàng nguyên bản cho rằng Diêu Huệ phi là vì tranh sủng với Dung Quý Phi mới mang nàng đi, sự thật chứng minh nàng vẫn là quá ngây thơ rồi.

Vừa ngồi xuống trong Chương Hoa cung, Diêu Huệ phi đột nhiên tới một câu: "Nghe nói Thái Khang Thành xuất hiện một Tống tiên sinh, mỗi ngày tặng hoa cho Dự Vương, bổn cung vẫn luôn tò mò, Tống tiên sinh này là thần thánh phương nào, lại cả gan làm loạn như thế." Một đôi mắt khó chịu liếc xéo qua, sức uy hϊếp không giảm bớt nửa phần, không hổ là gừng già được tẩm da^ʍ 10 năm trong cái chảo nhuộm hoàng cung này a.

"Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, để nương nương chê cười rồi."

Diêu Huệ phi sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được Tống Dật sẽ thẳng thắn như vậy. Thông thường trong tình huống này, người bình thường đều sẽ lựa chọn phủ nhận mình chính là thứ cả gan làm loạn kia, Tống Dật chẳng những thừa nhận, còn không lấy làm hổ thẹn, giọng điệu từ cái miệng nhỏ kia còn tỏ vẻ như vậy là vinh dự.

Diêu Huệ phi lập tức cảm thấy rất khó có thể tiêu hóa, theo bản năng mà rót cho mình một ngụm trà lạnh an ủi. Tống Dật lại không biết liêm sỉ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt kia muốn chân thành bao nhiêu thì chân thành bấy nhiêu, làm nàng ta thực sự khó có thể mượn cớ.

Buông chung trà, Diêu Huệ phi thay đổi thái độ, thật giống như nàng trước đó không hề hỏi qua câu kia.

"Quần phương đồ, bổn cung đã xem qua. Rất đẹp, bổn cung muốn đúng là một bức họa như vậy." Dứt lời, đứng lên, xoay một vòng tại chỗ, hỏi: "Tống tiên sinh cảm thấy bổn cung cần thay đổi cái gì đây?"

Tống Dật nhìn nhìn một thân châu quang bảo khí của nàng ta, tư thế hoa hòe lộng lẫy như sợ bị người khác bỏ qua nên tận hết sức lực gây chú ý, thực sự có chút không nỡ nhìn thẳng, nhưng giờ phút này biểu tình của Tống Dật nghiêm túc rất là sâu xa khó hiểu, hoàn toàn làm người nhìn không ra một chút ý tứ ghét bỏ nào.

"Hoàng Thượng thích cái dạng gì?" Tống Dật hỏi.

Diêu Huệ phi sắc mặt lập tức có chút khó coi, "Còn có thể là cái dạng gì, cả cung trên dưới đều biết, Hoàng Thượng liền thích như Dung Quý Phi vậy."

Tống Dật ra vẻ suy nghĩ sâu xa, "Nếu là Dung Quý Phi, mặc kệ là nàng ấy là cái dạng gì thì sợ là Hoàng Thượng cũng đều thích."

Diêu Huệ phi đen mặt, "Tống tiên sinh thật đúng là một người thành thật."

"Nương nương quá khen." Tống Dật lại thành thật thêm lần nữa, làm Diêu Huệ phi nghẹn đến mức son phấn trên mặt cũng sắp rụng xuống: Người này, rốt cuộc có nghe hiểu tiếng người hay không?

Tống Dật dùng vẻ thành kính đặc hữu của nàng bày tỏ, nàng là rất thiện giải nhân ý rất chân thành.

Diêu Huệ phi cảm thấy mình biểu hiện ghen tuông hơi quá, khó tránh khỏi mất thân phận, lại ho nhẹ một tiếng, ngồi ngay ngắn bên trên, nghiêm mặt nói: "Nghe nói Quần phương đồ đều là nhờ Tống tiên sinh chỉ điểm từng bộ y phục từng món trang sức, nhất tần nhất tiếu kia cũng là Tống tiên sinh đích thân dạy dỗ, bổn cung thỉnh ngươi tới là muốn để ngươi nhìn xem, bổn cung phải có tư thái như thế nào mới có thể được nhiều thánh sủng."

"Cái này......"

"Hửm?"

Tống Dật tỏ vẻ cực khổ suy nghĩ, Diêu Huệ phi vẫn là áp không được mà bốc lên khói đen, thầm nghĩ: Quần phương đồ cả mười người ngươi cũng thuận tay mà nhặt ra, như thế nào đến lượt bổn cung thì khó khăn như vậy? Diêu Huệ phi lần đầu cảm giác được khinh bỉ trần trụi.

Mắt thấy bão tố sắp đến, Tống Dật bắt ngay thời điểm nó sắp bùng lên mà mở miệng, "Kỳ thật, Huệ phi nương nương đích xác có thể trở nên tốt hơn, chỉ là Tống Dật sợ đường đột nương nương."

Mặt Diêu Huệ phi đen thui vặn vẹo vài lần, lập tức từ âm u ngạnh sinh sinh chuyển qua nắng ráo.

"Không sao, bổn cung thứ cho ngươi vô tội."

Tống Dật đứng dậy chắp tay, "Vậy đắc tội."

Một canh giờ sau, tất cả bộ diêu, châu thoa trên người Diêu Huệ phi đều bị tháo hết xuống, cả lớp trang điểm dày cộp trên mặt cũng bị tẩy đi. Gương mặt vốn dĩ khó coi giờ thì ném vào trong đám người cũng tuyệt đối tìm không ra.

Diêu Huệ phi đầy mặt nghi hoặc mà nhìn mình trong gương, "Ngươi xác định là nên như vậy?"

Tống Dật nhìn nàng ta, gật gật đầu, "Bây giờ chúng ta đánh một lớp trang điểm nhẹ, đổi một cái búi tóc đơn giản."

Trên đời này chưa bao giờ thiếu cái đẹp, mà là thiếu đôi mắt phát hiện cái đẹp. Nhưng Tống Dật cảm thấy muốn từ trên người Diêu Huệ phi tìm ra cái đẹp để hấp dẫn người khác, cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của nàng đều phải bị độc mù.

Từ dáng người, bộ dạng, vị này thật sự không có một điểm nào ra hồn, nếu không phải lão cha nàng ta diệt Phù Tần, thành lập Diêu Tần, bằng vào bản tính của nàng ta sợ là ngồi không nổi vị trí phi. Mấu chốt là, nàng ta còn không tự biết, thế nhưng còn muốn đi so với loại mỹ nhân khuynh thế như Dung Quý Phi, người ta chỉ mỉm cười một cái đã tỏa mị lực còn cao hơn cả thành quả ngươi dùng cả đời nỗ lực đổi lấy. Chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Thế giới này, trước giờ chính là nhìn mặt mà nói chuyện.

Lại thêm một canh giờ sau, Tống Dật rốt cuộc ngừng tay, nhìn người trong gương, khuôn mặt còn tính là tạm ổn, nàng cảm thấy mình đã dốc hết toàn lực.

Diêu Huệ phi lại đối với chuyện này biểu hiện ra mười phần kinh hỉ, nhìn người trong gương một hồi lâu vẫn luyến tiếc dời mắt.

"Đây...đây là ta sao?" Đôi mắt nàng ta vốn dĩ không lớn, giờ phút này trừng lên càng lộ rõ đôi mắt nhỏ. Tống Dật âm thầm đỡ trán, "Nương nương, khi cười tận lực nheo mắt lại một chút, mặc dù là kinh ngạc cũng phải tỏ vẻ vũ mị."

"A?"

"Mị nhãn như tơ." Cái từ này nếu ngươi còn không hiểu, lão tử thật sự không còn bản lĩnh cứu ngươi.

Diêu Huệ phi một lần nữa chỉnh đốn lại biểu tình, kéo ra một nụ cười, Tống Dật tức khắc sửa lại, "Không cần nhe răng, khóe miệng đừng kéo cao như vậy, còn nữa, nụ cười này đừng kéo rộng quá, không, không phải......" Tống Dật lập tức không nhịn nổi nữa, trực tiếp nâng tay lên đi bóp nặn ngũ quan của nàng ta, "Ừm, chính là như vậy, mỹ nhân chú trọng chính là khí chất, cứ giữ như vậy, rất tốt."

Tống Dật búng tay một cái, "Hoàn mỹ!"

Mặt Diêu Huệ phi đã cứng đờ, thấy Tống Dật lấy ra giấy vẽ, rõ ràng là muốn vẽ bộ dáng bây giờ của nàng ta, nàng ta tức khắc héo, "Đã đến trưa rồi."

"Nương nương nhẫn một chút, bức họa này nhiều nhất hai canh giờ là xong. Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt, nương nương nhất định hiểu được đạo lý này."

Nima, vẽ cái bức họa mà thôi, vì cái gì cả binh pháp cũng lôi ra? Không, mấu chốt là, ngươi để ta bị đói, có bản lĩnh thì chính mình đừng vừa ăn vừa vẽ a!

Tống Dật giúp Diêu Huệ phi bày ra một tư thế biếng nhác, lần này, Diêu Huệ phi cứng đờ không chỉ có mặt, còn có toàn thân, cả lỗ chân lông cũng không có một chỗ nào là thoải mái, cả đầu ngón chân cũng phảng phất như đang gắng sức. Mặc kệ trong lòng bất mãn ra sao, ma xui quỷ khiến mà nàng ta vẫn kiên trì.

Nàng ta nghe Quế ma ma bên người Hoàng Hậu nói qua, lúc trước khi vẽ Quần phương đồ, Tống Dật suýt chút nữa bị mấy quý nữ kia lột da, nhưng khi nhìn đến bức họa cuối cùng, ai cũng đều cảm thấy cuộc đời chỉ cần có vậy.

Đây là mị lực của Quần phương đồ.

Nàng ta, cũng muốn có một bức họa như vậy, đem tư dung vốn không hoàn mỹ của mình mà khắc họa ra một mặt hoàn mỹ nhất.

Sự thật chứng minh, nàng ta kiên trì là có hồi báo, khi nhìn đến bức họa mực màu chu đan kia, Diêu Huệ phi quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình. Nàng ta có thể rõ ràng nhận được người trong bức họa chính là mình, nhưng cũng cao xa làm nàng ta theo không kịp.

Diêu Huệ phi nhất thời có chút hoảng loạn, nàng ta sợ vẽ xong bức họa này, mình sẽ lại sa đọa thành bụi bặm, bị đánh về nguyên hình.

Rõ ràng đã có thể động, nàng ta lại không dám nhúc nhích một chút nào.

"Không sao. Nương nương hẳn là đã nhớ kỹ cảm giác này, chỉ cần luyện tập thêm là không khó trở nên giống như ngươi trong bức họa kia."

Tâm tư bị nhìn thấu, sắc mặt Diêu Huệ phi thay đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn biến thành biểu tình Tống Dật thiết kế cho nàng ta, "Bút tích của Tống tiên sinh quả nhiên có thể nói là thần bút. Khó trách cả Hàn đại nhân cũng không thể không bái phục."

"Nương nương quá khen. Vẽ tranh là bổn phận của Tống Dật, vẽ đến cực hạn là mộng tưởng của Tống Dật."

Diêu Huệ phi "mị nhãn như tơ", thong thả ung dung vung tay lên, nói: "Thưởng!"

Từ Chương Hoa cung bước ra, Tống Dật chẳng những lãnh được trăm lượng hoàng kim, còn bưng một hộp đàn hương —— đây là lễ vật Diêu Huệ phi đáp tạ Dung Quý Phi. Tống Dật tùy tay liền giao cho Thúy Hà tiến đến đón nàng.

Thúy Hà sửng sốt một chút, "Đưa cho Quý Phi nương nương?"

Tống Dật gật đầu.

"Loại đồ vật này chẳng lẽ không nên là Diêu Huệ phi đích thân đưa đi thì mới biểu lộ đủ thành ý sao?"

"Ai cũng cho là như vậy, nhưng Tống Dật không hiểu quy củ trong cung, tốn công mượn tay ta, đương nhiên là có mục đích."

Thúy Hà biến sắc, lại rất nhanh bình ổn lại.

Tống Dật lại nhìn ra Chiêu Dương điện phía xa bên kia, đột nhiên hỏi: "Lúc trước khi Hoàng Thượng mang binh công hãm Trường An, Dự Vương điện hạ cũng có mặt? Hắn có quen biết với Diêu Huệ phi sao?"

"Cái này......" Thúy Hà không dự đoán được vị Tống tiên sinh này đột nhiên hỏi chuyện mười mấy năm trước, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, mới thò đầu qua, thấp giọng nói: "Kỳ thật trong cung trên dưới đều biết, năm đó Hoàng Thượng công phá Trường An, Diêu Huệ phi liếc mắt một cái liền nhìn trúng Dự Vương điện hạ, nhưng Hoàng Thượng cũng liếc mắt một cái nhìn trúng nàng ta, đây là nàng ta bị bất đắc dĩ nên mới gả vào đây. Nô tỳ cảm thấy, là nàng ta tự mình khoác lác thôi. Hoàng Thượng có một mình Dung Quý Phi liền đủ rồi."

Tâm tư của Khai Nguyên đế Tống Dật thật ra có chút minh bạch, thúy ngọc cải trắng chính mình tỉ mỉ che chở sao có thể để con lợn rừng Diêu gia ủi đi, nếu thật sự là như thế, Tống Dật cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

Trong Yên Ba đình, Lưu Dục khóe mắt dư quang nhìn thấy thân thể nho nhỏ kia đã thuận lợi đi ra từ Chương Hoa cung, khép lại sách trong tay, đứng lên, một lời cũng không nói, liền rời đi.

Hành động đột ngột này làm tiểu thái giám theo hầu đang thiếu chút nữa ngủ gà ngủ gật bỗng dưng bừng tỉnh, nhìn trái nhìn phải, thật sự không hiểu nổi vị điện hạ này hôm nay vì sao đột nhiên muốn tới nơi này đọc sách, vừa đọc là hai cái canh giờ. Cũng không biết đó là sách gì, nửa ngày cũng chưa thấy hắn lật trang nào, đột nhiên đứng dậy liền đi. Xin thứ cho hắn ngu dốt, thật sự có chút người theo không kịp mạch não của vị điện hạ này a.

Tống Dật đột nhiên ngửi được mùi mỹ nhân, theo mùi hương nhìn qua, nơi xa chỉ có một tòa Yên Ba đình đứng sừng sững, nhưng bên trong lại không có một bóng người.

Trở lại Quảng Hàm cung, vừa lúc đυ.ng phải Khai Nguyên đế đang sắp rời đi. Tống Dật uốn gối hành lễ, Khai Nguyên đế nhìn qua, nói: "Trong cung này, ngươi không cần kiêng kị chuyện khác, chỉ cần nghe một mình Dung Quý Phi là được, mọi việc có trẫm chịu trách nhiệm."

Tống Dật cúi cúi, "Dạ."

Khai Nguyên đế rời đi, Tống Dật liếc mắt một cái, phần ân sủng này thật đúng là tri kỷ.

Bên này vừa mới vào cửa, bên kia Dung Quý Phi liền chiêu nàng qua, Tống Dật đích thân cầm đàn hương đưa qua, thấy lễ, Dung Quý Phi bình lui hết mọi người xung quanh, thỉnh nàng ngồi xuống đối diện.

Tống Dật cũng không khách khí, đem đàn hương đẩy đến trước mặt Dung Quý Phi, "Nơi này bỏ thêm hai vị thuốc, rất có ý tứ. Quý Phi nương nương kêu ta tiến cung, chắc không phải để giúp ngươi củng cố địa vị đi?" Đã thấy thái độ kia của Khai Nguyên đế, chỉ sợ Mộ Dung Cửu muốn ánh trăng trên trời hắn cũng sẽ leo lên hái xuống cho nàng ta, mấy thứ vinh sủng hậu cung thì tính là gì? Hắn chỉ sợ đang ước gì gom hết mà dâng đến trước mặt nàng ta đi.

Mộ Dung Cửu chống cằm, rất có hứng thú mà nhìn nàng, một khi sửa đi tư thái điển nhã giả vờ trước đó, thì lại lộ ra một vẻ tinh quái, "Năm đó bổn cung giúp ngươi thành lập danh hào Họa Cốt tiên sinh, cũng không phải là để nhìn chơi."

Tống Dật nghĩ nghĩ, "Mục tiêu của nương nương không phải là muốn ngồi lên ghế Hoàng Hậu đi? Cái này thì lại không phúc hậu." Hoàng Hậu Tang Khanh Khanh chính là người vợ tào khang của Khai Nguyên đế, thân thế không tốt, nhưng là lại vào lúc Khai Nguyên đế cực khổ nhất, gả cho hắn, giúp chồng dạy con hơn mười năm. Khai Nguyên đế như thế nào sủng hạnh phi tần khác thì tạm thời không nói tới, nhưng tôn vị của Hoàng Hậu này lại không thể cướp đoạt.

"Vụ án Ngô Ung, tội danh của Ngu Thái, Họa Cốt tiên sinh đều có dính dáng, Tống Dật, ngươi rốt cuộc là ai?" Mộ Dung Cửu tự cho là có chút nhãn lực, nhưng tuyệt đối không phải ai cũng có thể tùy tiện phó thác mọi chuyện, đón Tống Dật vào trong cung quan sát hai ngày, nàng ta lại không nhìn ra được đạo hạnh của người này sâu cạn bao nhiêu.

Bảy năm trước, nàng ta là nhìn thấy ám chỉ trong bức họa, mới quyết định ra mặt giúp Họa Cốt tiên sinh tạo nên danh hào, có nàng ta khen ngợi, liền có Hoàng Thượng ủng hộ, Họa Cốt tiên sinh từ đó thanh danh lan xa, nhanh chóng đứng vững gót chân ở Thái Khang Thành. Nếu không, với kỹ xảo phong cách không được sĩ tộc tán thành, mặc dù có được lòng dân, cũng khó có thế thâm nhập vào trong đại tộc.

Mà mấy năm nay, khai sáng 《 Kinh Hoa Lục 》, chấp chưởng Phong Vân bảng, sinh sôi đem đám thế gia đại tộc đùa bỡn trong lòng bàn tay, cả Dung Quý Phi nhìn cũng thấy sướиɠ mắt. Đồng thời, mấy năm nay họa kỹ lột xác, làm Họa Cốt tiên sinh trở thành một thế hệ tông sư, là tồn tại mà phàm nhân theo không kịp.

Tại thời điểm địa vị vững chắc nhất, vị đồ đệ Tống Dật này lại ngang trời xuất thế, trở thành người phát ngôn của Họa Cốt tiên sinh, hai thân phận song song tồn tại, làm cho địa vị của nàng càng được củng cố, trải đường đã nhiều năm, vở kịch lớn rốt cuộc mở màn.

"Tống Dật, ngươi rốt cuộc là ai?"

Đối với vấn đề này, Tống Dật chỉ cười không nói, "Nương nương có thể nói cho ta, lần này vào cung phải làm cái gì cho ngươi không?"

"Ngươi trắng trợn táo bạo mà mang mặt nạ, chẳng lẽ là gương mặt này, có người nhận ra?"

Tống Dật cười, không nói lời nào.

"Thật đúng là giảo hoạt đó." Mộ Dung Cửu nhìn nàng, mị nhãn như tơ, diễm quang bắn ra bốn phía, quá là hấp dẫn.

Mặc dù là nữ tử, Tống Dật cũng bị ngây người một chút, yên lặng nuốt nuốt nước miếng, Tống Dật nói: "Tạ nương nương khen ngợi."

Người có thể đem giảo hoạt coi như khen ngợi, Mộ Dung Cửu chỉ có thể thán phục.

"Mấy ngày nữa sứ đoàn Thổ Cốc Hồn vào kinh diện thánh, nghe nói mang đến không ít nữ tử, muốn giúp Hoàng Thượng bỏ thêm vào hậu cung."

Hay là vị này đang lo sợ Khai Nguyên đế di tình biệt luyến? Nhưng thấy không khí giữa bọn họ, không đến mức a. Hiển nhiên Mộ Dung Cửu không thiện giải nhân ý như vậy, chỉ thuận miệng đề ra một câu, rồi không nói thêm gì nữa.

Nhưng thật ra cuối cùng, nàng ta lại nói: "Tống tiên sinh bản lĩnh lợi hại như thế, không bằng, ngươi đoán xem bổn cung muốn làm cái gì?"

Ta lặc cái sát! Ta là con giun mập trong bụng ngươi sao?

So ra, trong nhị vương tam khác, e là chỉ có Trường Lưu vương là có chút dễ chung sống.

Lời editor: Lưu – thúy ngọc cải trắng – Dục căn bản đã bị một con sói baby tha đi từ lúc hai đứa còn bú bình, dù con sói baby này không ăn chay...

Thực sự rất muốn chuyển cái cụm 'lặc cái' thànhthuần V kiểu 'cái đm nó' nhưng hình tượng của Tống tiên sinh quá nát bét rồi, để nguyên vậy cho nó mang tính vá víu...