Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỹ Nhân Quyết Định Đoạt Lấy Công Chúa

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng cung giữa, mặc dù là tương đối tiêu điều đầu mùa xuân, nhưng vẫn được các thợ trồng hoa chăm sóc kỹ lưỡng, tạo nên một vẻ đẹp riêng. Ôn Nghênh rất ít khi vào nơi này.

Thân phận của nàng thật sự có chút xấu hổ, hơn nữa nơi này vốn là chỗ mà nhiều phi tần thường xuyên lui tới, Ôn Nghênh không muốn gặp phải họ, Vân Sơ cũng vậy.

Phó Thanh Ẩn đánh giá cảnh vật, cảm thấy nơi này không đẹp bằng quốc gia của nàng, bỗng dưng sinh lòng nhớ nhà, vẻ mặt có chút buồn bã.

Ôn Nghênh kéo tay áo Phó Thanh Ẩn đi về phía trước, nhìn thấy trước cổng Ngự Hoa Viên có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều đến xem náo nhiệt. Quả nhiên, kiệu của Quý phi cũng đã tới.

Hân Quý phi đầu đầy châu ngọc, đứng giữa Ngự Hoa Viên với dáng vẻ oai vệ, xung quanh là các cung nữ thái giám vây quanh.

Dù Phó Thanh Ẩn khá cao, cũng khó nhìn rõ tình hình bên trong, nàng kéo khăn che mặt Ôn Nghênh, dẫn nàng len lỏi qua đám đông.

Ở phía Tây Nam của Ngự Hoa Viên, nơi có cái giếng chết đuối bạch chỉ, Hân Quý phi vặn khăn tay, giọng đầy tức giận:

“Ngự Hoa Viên quản sự đâu? Người bên cạnh bổn cung chết đuối ở đây, chẳng lẽ không cho bổn cung một lời giải thích?”

Vừa dứt lời, Ôn Nghênh thấy một thái giám bụng phệ, mồ hôi đầy đầu, đến trước mặt Hân Quý phi quỳ xuống, đầu gối đập xuống đất nghe rõ tiếng thùng thùng.

“Quý phi nương nương, lão nô thật sự không biết. Ngự Hoa Viên này từ trước đến nay đều có người canh gác. Chỉ là hôm nay họ chỉ đi lấy cơm trưa, chưa đầy mười lăm phút đã xảy ra chuyện này... Trong lúc đó thật không ai biết chuyện gì đã xảy ra.”

Thái giám nói lời rất thành khẩn, không có vẻ gì là giả dối. Ôn Nghênh nhíu mày. Nghe vậy, hung thủ rõ ràng rất quen thuộc với thời gian hành động của những người ở Ngự Hoa Viên.

Ôn Nghênh nghĩ ngợi, đầu óc không đủ dùng để suy đoán, thôi thì không cần nghĩ nữa.

Bạch chỉ người kia đáng chết, Ôn Nghênh kéo tay Phó Thanh Ẩn, nhìn Hân Quý phi gây khó dễ cho người khác, lòng nàng cảm thấy bức bối. Nếu hiện giờ mọi người đều tập trung ở đây... hay là đi trộm ít điểm tâm để ăn tối?

Nghĩ đến đây, Ôn Nghênh cười vui vẻ, nàng nháy mắt với Phó Thanh Ẩn, đôi mắt tròn xoe lấp lánh. Phó Thanh Ẩn không tự giác bị thu hút, theo chân Ôn Nghênh rời khỏi Ngự Hoa Viên.

Thoát khỏi đám đông, Ôn Nghênh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nàng cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong. Phó Thanh Ẩn rất thích nhìn Tiểu Ôn nghênh cười, nhéo nhéo má nàng, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”

Phó Thanh Ẩn biết đây là đường tới Ngự Thiện Phòng. Nhưng nàng lại không thể để lộ ra, chỉ giả vờ ngây thơ.

Ôn Nghênh kéo tay Phó Thanh Ẩn, cảm nhận được đôi tay mảnh khảnh, trong lòng vui vẻ, giọng nói cũng phấn khởi: “Không nói cho ngươi, đến nơi ngươi sẽ biết.”

Ngự Hoa Viên cách Ngự Thiện Phòng không xa, thái giám quản sự cũng không nói dối, qua lại không cần đến mười lăm phút.

Nên không có chuyện họ canh gác không đúng vị trí, nhưng Ôn Nghênh muốn chạy cũng chính vì điều này.

Gần vua như gần cọp, Hân Quý phi cũng vậy, chỉ cần tâm trạng không tốt, tùy tiện tìm người trút giận cũng có thể. Ôn Nghênh không muốn thấy những người vô tội chết oan vì một câu của Hân Quý phi.

Ôn Nghênh không thể ngăn cản điều gì, nên mới muốn rời đi sớm, Phó Thanh Ẩn nhìn Ôn Nghênh cúi đầu nhỏ, cũng không hỏi thêm, chỉ yên lặng đi theo phía sau.

Vừa qua giờ ăn trưa, Ngự Thiện Phòng còn thoang thoảng mùi cơm. Ôn Nghênh quay lại định khoe với Phó Thanh Ẩn về những “chiến tích vĩ đại” của mình, nhưng lại thấy một lọn tóc của Phó Thanh Ẩn rơi xuống, có lẽ do vừa rồi đi hơi nhanh, Phó Thanh Ẩn chưa kịp chú ý.

Ôn Nghênh nhón chân, đưa tay vén lọn tóc của Phó Thanh Ẩn ra sau tai, tay áo trắng thuần theo động tác mà rủ xuống, váy cũng đong đưa nhẹ, một làn gió xuân mát lạnh thổi qua, làm tóc Ôn Nghênh rối tung. Phó Thanh Ẩn cũng vươn tay chỉnh lại tóc cho nàng, hai người nhìn vào mắt nhau, trong giây lát dường như bị cuốn vào ánh nhìn của đối phương.

Không biết đã bao lâu, Ôn Nghênh đỏ mặt quay đi, nàng không hiểu sao lại như bị mê hoặc, nhìn vào mắt Phó Thanh Ẩn mà không thể rời.

“Ôn Nghênh lại thẹn thùng?” Phó Thanh Ẩn vui sướиɠ khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Nghênh, Ôn Nghênh không muốn thừa nhận.

Luôn bị Phó Thanh Ẩn làm cho thẹn thùng, giờ nàng đưa tay che mặt: “Chỉ là... Gió xuân vẫn còn hơi lạnh! Chỉ thế thôi!”

Lông mi khẽ run khi Ôn Nghênh nói, rõ ràng là nàng đang ngượng. Phó Thanh Ẩn không vạch trần.

Chỉ là đi theo Ôn Nghênh, Ôn Nghênh nhận ra hai người đứng bên ngoài hơi lâu, liền nhanh chóng kéo Phó Thanh Ẩn vào Ngự Thiện Phòng.

Vừa vào đến nơi, hai người gặp ngay Tiểu Đường, một người làm việc ở Ngự Thiện Phòng. Phó Thanh Ẩn theo bản năng chắn trước mặt Ôn Nghênh, cảnh giác nhìn Tiểu Đường, nhưng Tiểu Đường rất nhiệt tình chào hỏi Ôn Nghênh:

“Tiểu Ôn nghênh, mấy ngày nay sao không thấy ngươi lại đây, ta để lại cho ngươi bánh in mà ngươi thích ăn nhất!”

Tiểu Đường trông cũng trạc tuổi Ôn Nghênh, nói chuyện thật thà.

Ôn Nghênh cười tươi, nắm tay Tiểu Đường như bạn thân, nhiệt tình giới thiệu với Phó Thanh Ẩn:

“Đây là một trong số ít những người bạn tốt của ta! Nàng tên Tiểu Đường. Tiểu Đường, đây là...”

Ôn Nghênh chưa kịp nói hết, Tiểu Đường đã đoán được: “Đây chính là công chúa tài mạo song toàn của nước khác phải không? Ngày nàng vào cung, mọi người đều khen nàng đẹp, ta đoán ngay được.”

Ôn Nghênh quay đầu nhìn Phó Thanh Ẩn một lúc rồi nói: “Hắc hắc, ta cũng thấy Mỹ Nhân tỷ tỷ rất đẹp.”

Nói rồi mặt nàng đỏ ửng, Phó Thanh Ẩn nhéo nhéo tai nàng.

Tiểu Đường đi lấy điểm tâm, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân ồn ào, Ôn Nghênh vội trộm nhìn ra qua khe cửa sổ, thấy Hân Quý phi dẫn cung nữ thái giám đi về phía này, hùng hổ không phải chuyện tốt.

Ôn Nghênh lúc này nghĩ rất nhanh, không thể để Hân Quý phi thấy mình lúc này.

Nếu bị bắt gặp, tùy tiện tìm cớ cũng có thể bị dẫn đi, như vậy công sức Vân Sơ giấu mình mấy năm nay sẽ uổng phí.

Ôn Nghênh vội quay lại, nhìn quanh, Ngự Thiện Phòng không có cửa sau, ra cửa chính chắc chắn sẽ đυ.ng phải Hân Quý phi. Đang lúc bối rối, Phó Thanh Ẩn dường như đã nhận ra, liền kéo Ôn Nghênh trốn dưới một cái bàn lớn.

Gỗ đỏ cái bàn rắn chắc cao lớn, bên trong đích xác có thể bao dung hai người, còn có trường đến mặt đất khăn trải bàn vừa lúc có thể giấu đi, chính là vẫn là có chút hẹp hòi, hai người dán ở bên nhau, Phó Thanh Ẩn vươn tay tới đem Ôn Nghênh ôm ở chính mình trong lòng ngực mới miễn cưỡng làm hai người thân mình thoải mái một chút.

Chỉ là cái ôm này khiến Ôn Nghênh rất thẹn thùng, Phó Thanh Ẩn cũng vậy.

Bên ngoài, giọng của Hân quý phi rất là bén nhọn, vừa vào Ngự Thiện Phòng liền bắt đầu hô to.

“Ngự Thiện Phòng, tất cả mọi người ra đây!” Giọng bà ta đầy hối hả và nóng giận, khiến cung nữ đi cùng cũng không dám nói gì. Hân quý phi vốn không coi ai ra gì, lại càng không để cung nữ vào mắt.

Hiện giờ, khi nói chuyện, bà ta cảm thấy cả thế giới này đều không bằng mình. Tiểu Đường tuy không phải là chưởng sự cung nữ, nhưng lại là đệ tử thân truyền của chưởng sự cung nữ. Trong lúc này, Ngự Thiện Phòng vốn không có nhiều người, phần lớn đều đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho các cung.

Tiểu Đường vừa lo lắng cho sư phụ đang bận rộn, vừa phải đối phó với Hân quý phi, mà Ôn Nghênh núp dưới bàn thì cảm thấy sợ hãi. Tiểu Đường tuy ngây ngô nhưng nấu ăn rất giỏi. Nếu hôm nay chọc giận Hân quý phi, chẳng phải là thảm sao?

Ôn Nghênh che miệng mình, bất chấp thẹn thùng, ép sát vào Phó Thanh Ẩn hơn nữa, có thể nghe rõ tiếng tim đập của Phó Thanh Ẩn.

“Ngự Thiện Phòng Tiểu Đường dẫn mọi người hành lễ với Quý phi nương nương. Quý phi nương nương vạn phúc.”

Tiểu Đường lễ nghi rất chu toàn, nàng khuôn mặt thanh tú, nụ cười càng thêm duyên dáng. Nhưng trong mắt Hân quý phi, đó lại là vẻ đẹp của hồ ly.

Hân quý phi ngồi trên chiếc ghế thoải mái nhất trong phòng, cao ngạo nhìn xuống mọi người, cung nữ bên cạnh giúp chỉnh lại trâm cài mà không để mắt tới Tiểu Đường.

Ôn Nghênh không thấy được tình hình bên ngoài nhưng biết Tiểu Đường vẫn chưa bị gọi lên, chắc hẳn Hân quý phi không phải người tốt, lần này đến chắc chắn để gây chuyện.

Tiểu Đường quỳ dưới đất, trong lòng bồn chồn nhưng vẫn tươi cười nhìn Hân quý phi: “Không biết Quý phi nương nương quý bước lâm tiện, có chuyện gì quan trọng cần ạ?”

Ôn Nghênh chợt nhớ Tiểu Đường chắc chưa biết chuyện cung nữ Bạch Chỉ chết đuối ở Ngự Hoa Viên. Giờ đây, đối mặt với Hân quý phi, đúng là vô tội mà bị tội.

Quả nhiên, Hân quý phi đến để vấn tội. Bà ta ngồi trên cao, vênh mặt ra lệnh: “Ai cho phép các ngươi không đem cơm trưa đến cho Bạch Chỉ? Dù nàng là cung nữ, nhưng là người bổn cung và Bát Hoàng tử coi trọng nhất. Nếu không phải các ngươi, Bạch Chỉ sẽ không đi một mình qua Ngự Hoa Viên, cũng không gặp nạn.”

Lời này Phó Thanh Ẩn nghe xong, suýt bật cười, Ôn Nghênh quay đầu lại, không hiểu tại sao Phó Thanh Ẩn lại cười.

Trong mắt Phó Thanh Ẩn hiện lên sự nghi hoặc lẫn ý cười, tựa như đang hỏi Ôn Nghênh: Hân quý phi luôn ngu ngốc thế này sao?

Phó Thanh Ẩn vốn tưởng rằng hoàng đế giảo hoạt, hậu cung chắc cũng đầy sài lang hổ báo. Không ngờ lại có người hảo chơi thế này?

Ánh mắt Phó Thanh Ẩn cười rộ lên thật sự rất đẹp, Ôn Nghênh thậm chí quên mất nghe bên ngoài nói gì, cho đến khi giọng của thái giám vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
« Chương TrướcChương Tiếp »