Chương 19

Lâm Sơ Ngọc cau mày lo lắng, mặc chiếc áo giáp mỏng trước gương. Vòng eo bị áo giáp thu hẹp lại, y trông càng gầy hơn khi mặc áo giáp này vào, với mái tóc dài màu bạc, y tựa như một bông hoa mận trắng mỏng manh vậy.

Michelle nhìn y, ánh mắt si mê của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn, như là muốn đốt xuyên thấu da thịt y thành hai cái lỗ. Lâm Sơ Ngọc chìm trong sợ hãi khi bị hắn nhìn chằm chằm hơn mười phút, chợt thấy hắn quay mặt đi, từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra một cái lễ phục, cũng là đồ cũ mà Lâm Sơ Ngọc đã mặc năm đó: "Được rồi, trả giáp lại cho ta, rồi mặc cái này vào.”

“.” Đồ điên này.

Michelle giống như đang chơi với một con búp bê, lúc thì bảo y mặc giáp vào, lúc thì bảo mặc lễ phục trang trọng, lúc sau lại bảo y mặc lễ phục cung đình. Có lẽ là do cách mặc váy trước đó khiến Michelle liên tưởng đến những liên tưởng xấu nên hắn đã chạy đến chỗ nữ hải tặc trên tàu để xin một số quần áo chưa mặc, bảo Lâm Sơ Ngọc mặc từng chiếc một cho hắn xem, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm y không muốn rời..

Lâm Sơ Ngọc muốn ngất mất thôi. Vốn dĩ đã say sóng, bên cạnh còn có một người cứ bắt mình thay đồ liên tục, không ngừng ra lệnh cho y, yêu cầu y mặc những bộ quần áo khác nhau, thực hiện nhiều động tác khác nhau, bao gồm không giới hạn bảo Lâm Sơ Ngọc đá lên mặt hắn, tát gắn một cái.

Thật là đáng sợ.

Michelle chơi đùa y gần một tiếng đồng hồ mới chịu thỏa mãn, cuối cùng quyết định tha cho y, ngày mai lại tiếp tục. Hắn đối xử rất tốt với con búp bê mặc quần áo này, phòng ngủ là tốt nhất, thậm chí còn tặng cho y một đĩa hoa quả quý. Lâm Sơ Ngọc không muốn cử động, chỉ tùy tiện tắm rửa cho qua loa rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng y lại bắt đầu nằm mơ.

Lần này hoàng cảnh quen thuộc hơn rất nhiều, chính là thư phòng của y. Thư phòng rất yên tĩnh, trong phòng đốt bằng đàn hương Nam Vực,, thỉnh thoảng còn có tiếng tro tàn nhẹ nhàng rơi xuống từ lư hương. Y ngồi trước bàn làm việc, đeo mắt kính đơn để điều chỉnh thị lực, chậm rãi lật xem những bức thư hệ thống gửi đến.

“Vương quốc khổng tước sẽ ngừng phục vụ trong một tuần vào ngày xx, xx và tiền bồi thường đã được phân phát vào túi của Bệ hạ ~”

“Thông báo nhiệm vụ mới: Hoạt động xx sẽ bắt đầu vào ngày xx!”

“Sự kiện xx sắp diễn ra tiếp…”

Nội dung bức thư được mã hóa và chỉ người chơi mới xem được. Y làm đi làm lại những hoạt động được cập nhật trong thư đã phát mệt rồi, dù sao cũng sắp hoàn thành rồi.

Lâm Sơ Ngọc đang chán nản đọc bức thư thì đột nhiên có một bóng người đột từ ngoài cửa bước vào. Một thanh niên rón rén đi vòng qua cửa một lúc, trông như muốn lại gần nhưng không dám. Khi hắn ngẩng đầu lên, đối phương liền thận trọng nói: “Bệ hạ, người vẫn chưa ngủ sao?”

Lâm Sơ Ngọc khẽ gật đầu, ra hiệu cho đối phương lại đây ngồi xuống. Y tùy tay sắp xếp lại mấy bức thư, ánh mắt y chợt dừng lại trên ngày tháng của một bức thư nào đó. Không biết vì lý do gì, y chợt nhớ rằng chỉ vài phút nữa sẽ là sinh nhật lần thứ mười chín của Boros.

Giống như một sự bỏ lỡ.

...nhưng rõ ràng là vẫn chưa đến.

Lâm Sơ Ngọc xoa xoa huyệt thái dương, trong đầu cảm thấy có chút không rõ ràng, liên tục cảm thấy chóng mặt. Y quay mặt sang một bên, nhìn Boros đang nhíu mày cúi đầu, ngữ khí dịu đi một chút: “Sinh nhật lần này ta đã hứa là sẽ bên cạnh ngươi, nếu ta ngủ quên, ngươi có khi lại khóc nhè cho xem.”

Mặt Boros hơi nóng lên. Hắn cúi đầu, ngập ngừng nói: “Không, ta không giống lúc còn bé nữa đâu.”

Lâm Sơ Ngọc mỉm cười. Y xoa xoa vành tai của Boros, nhớ tới vừa rồi Boros bị thương, nói: “Cánh của ngươi mấy ngày nay còn đau không? Cởi ra cho ra xem thử.”

Boros ngoan ngoãn đáp lại, cởϊ áσ ra. Hai chiếc cánh dày màu đen mọc ra từ hai bên sườn, rủ xuống mặt đất. Lâm Sơ Ngọc tiến lại gần, nhìn chiếc lông vũ mới mọc bên trong, nói: “Ừm, đã khá hơn rồi. Năng lượng ma quỷ trên vực sâu rất mạnh, vì vậy lần sau hãy cẩn thận, có biết chưa?”