Quyển 1 - Chương 11.1: Trụ trì, tâm Phật của người không ổn (11.1)

“A di đà phật!” Một vị tiểu hòa thượng từ viện Mặc Không đi ra thấy Tô Vãn Tình, đầu tiên là cúi đầu cung kính, ngay sau đó có chút kinh ngạc nói: “Tô Quý phi? Tại sao người lại đến viện của Trụ trì?”

Tô Vãn Tình khẽ mỉm cười, ra vẻ có chút mất mặt mà nhẹ giọng đáp: “Trước đó vài ngày Hoàng Thượng đã phạt bổn cung mười thước vì viết tâm kinh rất khó coi, đến hôm nay, vết thương trên tay vừa mới khỏi, Hoàng Thượng còn cho công công truyền chỉ cảnh cáo bổn cung, nói bổn cung nếu lần sau lại viết không tốt, liền phạt 30 thước, nếu như vậy tay bổn cung có thể sẽ bị tàn phế. May mắn, bổn cung nghe nói trụ trì Mặc Không trước khi vào chùa đọc thơ rất nhiều, viết thư pháp rất đẹp nên đến thỉnh trụ trì dạy ta luyện chữ.”

Vẻ mặt ngây thơ, đơn thuần của Tô Vãn Tình thoạt nhìn thập phần chân thành, làm tiểu hòa thượng tin nàng ngay lập tức.

Chỉ là…

Tiểu hòa thượng có chút chần chờ mà nói: “Tô Quý phi, dù sao nam nữ đều có khác biệt, ngài lại là Quý phi của Hoàng Thượng, này… Có thể hay không có chút không ổn?”

Tiểu hòa thượng nói ra, lại theo bản năng có chút cảm thấy chính mình nói không lựa lời, hối hận khi nói ra lời này.

Tô Vãn Tình cũng không có vẻ do dự không trả lời được, ngược lại trả lời thẳng thắn, chân thành và hồn nhiên đáp: “Nhưng bổn cung chưa bao giờ nghĩ Trụ trì là một nam tử a, nói cách khác, bổn cung là phi tử Hoàng Thượng, Trụ trì là nhi tử Hoàng Thượng, vậy Trụ trì cũng coi như một nửa nhi tử bổn cung……”

Giờ phút này Mặc Không đang ở trong phòng uống trà, nghe được lời này, ly trà trong tay thiếu chút nữa cầm không xong.

Tô Vãn Tình ngây thơ tiếp tục thành khẩn nói: “Bổn cung chính là một lòng hướng về Hoàng Thượng, ngày ngày ngóng trông sớm chút có thể trở về hoàng cung, ở trong mắt bổn cung, trừ Hoàng Thượng ra, những người khác hoặc là nữ tử, hoặc là trưởng bối, hoặc là tiểu bối, này là trưởng bối đặc biệt khiêm nhường tới thỉnh giáo tiểu bối dậy viết chữ, nói vậy Hoàng Thượng biết không chỉ sẽ khen bổn cung, một lòng thành tâm ăn năn muốn viết thật tốt tâm kinh, còn sẽ khen ngợi Trụ trì có lòng giúp đỡ trưởng bối!”

Sau khi nghe Tô Vãn Tình giải thích xong, tiểu hòa thượng bỗng nhiên cảm thấy mới vừa rồi chính mình suy bụng ta ra bụng người, lo lắng nhiều rồi.

Hắn ngay sau đó ngượng ngùng cười nói: “A di đà phật! Tô Quý phi không sợ điều gì, mặt khác, một lòng chân thành muốn luyện chữ, Hoàng Thượng biết được chắc chắn cảm thấy vui mừng, chúc Quý phi nương nương sớm ngày trở về!”

Tô Vãn Tình cười nhạt, nhẹ giọng đáp: “Vậy đa tạ lời nói tốt đẹp của ngươi!”

Tiểu hòa thượng lại nhìn Tô Vãn Tình, có chút muốn nói lại thôi, do dự một hồi, vẫn là mở miệng bổ sung nói: “Chẳng qua, mấy ngày gần đây Trụ trì bị thương trên lưng, cũng không biết cầm bút có thuận tiện hay không?”

Tô Vãn Tình ngẩn người, dò hỏi: “Trên lưng hắn vì sao có thương tích?”

Tiểu hòa thượng lắc đầu nói: “Tình huống cụ thể tiểu tăng cũng không rõ, chỉ là Trụ trì quỳ gối trước mặt Phật Tổ, nói chính mình phá giới luật, hẳn phải chịu trừng phạt, còn ép tiểu tăng đánh người mười roi!”

Phá giới?

Xem ra là bởi vì đêm đó.

Tô Vãn Tình có chút kinh sợ, thật đúng là ra tay với chính mình đến mức tàn nhẫn, nếu đêm đó bọn họ thật sự không nhịn xuống…

Hắn chẳng phải sẽ sai người đánh chết hắn sao?

Tô Vãn Tình dùng bàn tay xinh đẹp gõ cửa phòng Mặc Không, sau một lúc im lặng, Mặc Không mới mở cửa, Tô Vãn Tình nâng lên khuôn mặt nhỏ lên, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, chắc hẳn vừa rồi hắn đã nghe những gì nàng đã nói với tiểu hòa thượng kia.

Mặc Không tựa hồ không muốn để nàng đi vào, hắn nhàn nhạt mà mở miệng nói: “A di đà phật, Tô Quý phi tới đây là có chuyện gì?”

Hắn biết rõ ràng, nhưng vẫn giả vờ như không biết?

Tô Vãn Tình mỉm cười nói: “Nghe nói Trụ trì viết chữ rất đẹp, Vãn Tình tự mình đến thỉnh giáo một chút, Trụ trì có thể không?”

“Không đồng ý, Tô Quý phi nương nương, mời trở về đi.” Mặc Không lạnh nhạt từ chối thật nhanh.

Tô Vãn Tình bỗng nhiên rũ mắt xuống, khuôn mặt nhỏ có chút mất mát khổ sở, nàng nhẹ giọng hỏi: “Cái kia…… vết thương sau lưng Trụ trì…… đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Vãn Tình lại ngước mắt, đôi mắt chứa hơi nước, lông mày hơi nhíu lại như đang cố kìm nén giọt lệ rơi ra.

Vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Không hơi thay đổi, giọng điệu trở nên ôn nhu hơn: “Không có việc gì.”