Quyển 1 - Chương 2: Trụ trì, tâm Phật của người không ổn định (2)

Ai?? Tô Vãn Tình bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, này…giống như là nàng…ca ca cùng cha khác mẹ?!

Tô Vãn Tình rất nhanh bình tĩnh lại, nàng tuy háo sắc, nhưng cũng không đến mức chối bỏ người thân của mình!

Tô Tranh bước đến trước mặt Tô Vãn Tình, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn thấy vết thương trên người nàng, lòng nóng như lửa đốt, đau lòng nói: “Muội muội, ngươi sao bị đánh nghiêm trọng đến như thế?! Thực xin lỗi, ca ca đã tới chậm!”

Tô Tranh giữa mày ủ dột, mặt đầy áy náy.

Đôi mắt trong veo của Tô Vãn Tình chớp chớp, hàng mi dài đáng thương như chiếc đuôi mèo nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, hoàn toàn biến mất vẻ lạnh lùng vừa rồi.

Nàng duỗi đôi bàn tay mảnh mai xanh như hành lá ra, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng kéo góc áo của Tô Tranh, dùng giọng nói mềm mại và đầy ủy khất nói: “Ca ca, đau quá ~”

Một tiếng ca ca này khiến Tô Tranh đau lòng, trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc, run rẩy nói: “Muội muội, ngươi… ngươi thế nhưng kêu ta ca ca…”

Tô Vãn Tình chưa kịp nhận ra vì sao một tiếng ca ca có thể làm Tô Tranh kích động như vậy.

Hoàng Hậu Lý Chi đột nhiên hướng Tô Tranh khinh thường nói: “Tô đại tướng quân, ngươi đối với người muội muội ruột thịt không yêu thương, lại đối với tiện nhân ác độc gϊếŧ người này tìm mọi cách yêu thương, thật sự là đầu óc có vấn đề!”

Tô Vãn Tình nghĩ tới, nương nàng không phải nhảy giếng tự sát, mà bị mẫu thân Tô Tranh ghen ghét hãm hại, tạo hiện trường tự sát, Tô Tranh là người chính trực, cho nên sau khi biết sự thật liền đối Tô Vãn Tình vô cùng áy náy, tìm mọi cách yêu thương.

Nhưng nguyên chủ Tô Vãn Tình vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách đối với hắn.

“Câm mồm!!” Tô Tranh lập tức đứng lên, lạnh giọng hô to một câu.

Ngữ khí uy hϊếp không khỏi làm Hoàng Hậu Lý Chi phát run, tỳ nữ bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng ta.

Không hổ là ca ca nàng, dám trực tiếp lớn tiếng như vậy!

Tô Tranh tiếp tục tức giận nói: “Hoàng Hậu! Ta hiểu biết muội muội trong nhà, nàng tính tình như thế nào mà làm chuyện xấu, cũng sẽ không đem người hại đến bỏ mạng! Ngược lại là Hoàng Hậu, nhìn muội muội ta hiện giờ thương thế như này, sợ là đã đánh hai mươi gậy, ngươi lại còn muốn lạm dụng tư hình, chính là muốn đem muội muội ta dồn vào chỗ chết?!”

Hoàng Hậu Lý Chi nhéo cánh tay nô tỳ, hai tròng mắt sắc bén nhìn về phía Tô Tranh, Hoàng Hậu hạ giọng, thanh âm nhẹ nói: “Tô Tranh! Ngươi đừng quên, ngươi chỉ là tướng quân, mà bổn cung là Hoàng Hậu! Ngươi vừa mới đem kiếm hướng bổn cung, chính là đối bổn cung đại bất kính! Bổn cung hiện tại có thể liền trị tội ngươi dĩ hạ phạm thượng!”

Tô Tranh lại không cho là đúng, hắn lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu tại đây lạm dụng tư hình, chính là bởi vì đối với quyết định của Hoàng Thượng có điều bất mãn? Nếu như thế, không bằng hiện tại thần liền đem việc này báo cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng đưa ra phán quyết mới?”

Tỳ nữ bên cạnh Hoàng Hậu Lý Chi tức khắc thất kinh biến sắc, nàng thấp giọng khuyên can Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, người vẫn không nên cùng Tô đại tướng quân phân tranh, Tô đại tướng quân bình định biên quan có công, nếu không phải trên đường đi có chút chậm trễ, lẽ ra hắn phải về trước Tết, Hoàng Hậu, người cũng biết lần này hắn trở về Hoàng Thượng nhất định ban thưởng cho hắn, mà Thừa tướng gần đây còn khiến Hoàng Thượng không vui vì bán muối lậu, nếu là vào lúc này hắn lại đem chuyện Hoàng Hậu lạm dụng tư hình báo cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu sợ là sẽ chọc đến Hoàng Thượng giận dữ a!”

Lý Chi có thể làm được Hoàng Hậu, nàng vẫn là không ngu ngốc, hiển nhiên đem lời nói của nô tỳ để vào lòng.

Bất quá bị mất mặt mũi, nàng cũng không có sắc mặt tốt, kiêu ngạo nói: “Bổn cung mệt mỏi, hồi cung nghỉ ngơi đi!”

Tô Vãn Tình mắt thấy Lý Chi…… A không…… Là trâm cài tóc bằng vàng rời đi, vội vàng túm lấy vạt áo Tô Tranh, nhẹ giọng gọi: “Ca ca ~!”

Tô Tranh lập tức ngồi xổm xuống, ôn nhu dò hỏi: “Làm sao vậy? Muội muội? Chính là miệng vết thương rất đau?” Tô Vãn Tình hai mắt đỏ hoe, liền nói: “Ca ca, mới vừa rồi Hoàng Hậu cài cây trâm quá mức loá mắt, ngươi nhìn, làm cho đôi mắt muội muội lóe đỏ, muội từ trước đến nay thiện tâm, thật sự không đành lòng để mặc tỷ muội khác trong hậu cung cũng bị lóe đỏ mắt, ca ca, ngươi không bằng cùng Hoàng Hậu nương nương nói, để nàng đem toàn bộ trâm vàng trên đầu cho ta, ta sẽ bảo quản chúng thật tốt, tránh cho các tỷ muội khác phải chịu đau khổ, Hoàng Hậu nương nương lại từ trước đến nay hào phóng, nói vậy nàng chắc chắn đáp ứng!”

Tô Tranh đang nhìn ánh mắt đáng thương của muội muội, trong nháy mắt hắn quay đầu về phía Hoàng Hậu Lý Chi đang muốn rời đi, ánh mắt biến thành băng lãnh.

“Tô Vãn Tình! Ngươi đừng quá được một tấc lại muốn tiến một thước!”. Lý Chi tức giận đến nhíu mày.

Tô Vãn Tình đoán nàng bị thương như vậy, nhất định Lý Chi sau lưng sai sử hai người này tăng thêm hình phạt đối với nàng, nếu nàng vẫn là nguyên chủ Tô Vãn Tình, nhất định nàng đã là một khối thi thể.

Tuy không chết, nhưng Tô Vãn Tình thực sự rất đau, nàng đương nhiên sẽ nhân cơ hội lấy thứ gì đó trên người nàng ta, để giảm bớt đau đớn.

Vàng, là phương pháp hiệu quả nhất.

Tô Tranh như hiểu thấu tâm tư tiểu quỷ Tô Vãn Tình, kinh sủng nói: “Không nghĩ tới ta cùng muội muội ở chung nhiều năm, thế nhưng không phát hiện muội như vậy lại yêu thích trâm vàng? Bất quá trên đầu Hoàng Hậu đều là đồ cũ, không xứng với muội, nếu muội thật sự thích, ca ca mua cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ thích!”

Bao che cho nàng mà ca ca hắn tăng thêm âm lượng đồ cũ, làm Lý Chi tức giận đến mức mặt đen như đồng thau.

Tô Vãn Tình quay đầu lại nhìn về phía Tô Tranh, miệng cười như hoa, nàng vô tội mà lại chân thành, lần nữa cầu xin nói: “Ca ca, ta thật sự không đành lòng để đôi mắt các tỷ muội trong hậu cung bị thương, lại nhìn bộ dáng này của Hoàng Hậu nương nương khẳng định là luyến tiếc không muốn lấy ra, ca ca không bằng cầu xin Hoàng Hậu nương nương, để muội thay người bảo quản chúng?”

Tô Vãn Tình dứt lời.

Tỳ nữ bên cạnh điềm tĩnh nhìn thấy Hoàng Hậu Lý Chi sắp phát điên, liền chạy nhanh đến thấp giọng khuyên can nói: “Hoàng Hậu, người đừng quên, người còn muốn lấy lòng Hoàng Thượng để tránh Thừa tướng bị phạt tội, ngàn vạn lần đừng ở chỗ này phát tiết cảm xúc mà hỏng việc!”

Lý Chi tức giận đến mức thở phì phò, trợn mắt nhìn tỳ nữ nói: “Bổn cung biết, không cần ngươi phải nhắc nhở!”

Ngay sau đó, Lý Chi nổi giận đùng đùng đem tất cả trâm cài trên đầu đều ném xuống dưới đất, bực bội nói: “Cho ngươi cho ngươi, đều cho ngươi, tốt nhất lóe mù mắt ngươi!!”

Khi trâm vàng tới tay, Tô Vãn Tình cảm thấy vết thương trên người không đau đến vậy, nàng cười hì hì hướng Hoàng Hậu nói: “Đa tạ Hoàng Hậu đã hào phóng như vậy!”

Hoàng Hậu Lý Chi tức giận đến mức thiếu chút nữa té ngã.

Tô Tranh thấy Tô Vãn Tình vui vẻ như vậy, chính mình cũng không khỏi vui lây, chạy nhanh đến giúp nàng nhặt những trâm vàng trên mặt đất, đưa đến tay nàng, ôn nhu nói: “Cầm lấy, muội muội.”

Tô Vãn Tình như mèo nhìn thấy cá chạy nhanh đến nhận lấy.

Hoàng Hậu tuy đã bị đuổi đi, nhưng Tô Tranh lại sợ Hoàng Hậu quay trở lại, hắn cẩn thận đem Tô Vãn Tình ôm đi tìm thái y.

Tô Tranh nhìn thấy bộ dáng nhẫn nhịn đau đớn của nàng, lại vội vàng muốn tìm cỗ kiệu để Tô Vãn Tình nằm.

Ý niệm vừa hiện thì có một cỗ kiều đến.

Chẳng qua, cỗ kiệu vừa tới là có mục đích riêng.

“Tô đại tướng quân, ngài đây là muốn mang Tô Quý phi đi đâu a?”

Người vừa nói chuyện là Ngụy công công bên người Hoàng đế, tuy ngôn ngữ sắc bén, nhưng ngữ khí lại là cực kỳ cung kính.

Tô Tranh hồ nghi liếc nhìn cỗ kiệu bên cạnh hắn, mở miệng nói: “Bản tướng quân mang nàng đi Thái Y Viện, công công cỗ kiệu này là?”

Ngụy công công đầu tiên là nhàn nhạt cười cười, sau đó nghiêm túc nói: “Cỗ kiệu này là đưa Tô Quý phi đi chùa Đàm Âm, Hoàng Thượng phân phó nô tài chờ lúc Tô Quý phi sau khi nhận xong hình phạt bằng gậy, lập tức đưa nàng đi chùa Đàm Âm…”

Ngụy công công lại nâng tay chỉ vào người nữ tử mặc quần áo y quan bên cạnh, tiếp tục nói: “Vị này chính là nữ y quan, tên gọi Tiết Cửu Dương, họ hàng xa của nô tài, y thuật không thể so Thái Y Viện, kém xa, về phương diện y thuật vẫn có thể trị liệu vết thương cho Tô Quý phi, mặt khác, nàng lại là nữ tử, từ nay về sau nàng ở lại chùa Đàm Âm tùy Tô Quý phi sử dụng.”

Tô Vãn Tình trong lòng ngực Tô Tranh liếc mắt nhìn Tiết Cửu Dương đang cúi đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy những vết thương trên cánh tay nàng lộ ra.