Chương 3: Gian nan chuyện bái sư học nghệ

~~~

Hai ngày sau, đúng như những gì nàng trả qua đời trước, sáng sớm, Lão Thái Quân đã kêu nàng tới Tùng Hạc Viện.Hơn nữa còn phái hai nga hoàn nhị đẳng được bà sủng ái bên người tới giúp nàng rửa mặt chải đầu, cũng mang theo y phục mới tới cho nàng.

Từ ma ma quả thực vui mừng khôn xiết, vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ hai tiểu nha hoàn kia. Hai nha hoàn này trông có vẻ tuổi không lớn lắm nhưng tay nghề trang điểm lại vô cùng tốt. Không lâu sau, Kỷ Uyển Diễm cho các nàng dọn dẹp lui xuống. Trong gương là khuôn mặt bản thân vô cùng quen thuộc lại có chút xa lạ. Khuôn mặt vẫn còn đậm nét trẻ con giống như nụ hoa chớm nở, tuy không phải là thời điểm nhan sắc nàng xinh đẹp nhất. Bất quá lúc này cũng không ai phủ nhận rằng Kỷ Uyển Diễm là cô nương xinh đẹp nhất của Kỷ gia.

Lão Thái Quân thích hoa lệ cho nên xiêm y ban cho nữ quyến trong phủ đều là kiểu dáng rực rỡ hoa lệ này. Tuy nhiên Kỷ Uyển Diễm mới mười tuổi vốn dĩ nên ban thưởng một ít trang phục màu sắc hồn nhiên ngây thơ chút. Nhưng Lão Thái Quân lại cực kỳ ưu ái màu sắc rực rỡ này, may mà nàng thiên sinh lệ chất, dù là loại y phục như thế nào cũng đều có thể khống chế tốt, bằng không với loại áo ngắn màu hoa hồng phối với váy giống như vậy mặc lên sẽ có chút già. Rời khỏi phòng của mình, Kỷ Uyển Diễm biết giờ đây bản thân đang đi trên con đường dẫn tới vực thẳm, nhưng giờ khắc này, với tình cảnh hiện tại, đây cũng là con đường duy nhất có thể đi.

Mấy ngày nay Kỷ Uyển Diễm vẫn luôn không ra khỏi cửa, hôm nay là lần đầu tiên ra cửa sau khi nàng bệnh. Hai nha hoàn kia đi theo phía sau nàng, phía trước còn có hai bà tử dẫn đường. Ánh mắt nàng nhìn sân viện tiêu điều trong lòng ngàn vạn lần cảm khái, đình viện cảnh sắc giống y như trong ký ức của nàng.

Nàng dừng bước chân bên cạnh một gốc hồng mai đang ngạo nghễ đón gió tuyết, trên cành mấy đoá hoa đang nở rộ, e ấp toả ra hương hoa. Hai nha hoàn phía sau liên nhắc nhở

" - Tứ Cô nương, chúng ta vẫn nên đến chỗ Lão Thái Quân trước, khi về ngắm hoa cũng không muộn. "

Kỷ Uyển Diễm nhìn nàng một cái, thấy nha hoàn này trên người mặc một bộ trang phục màu sương, thắt lưng xanh đậm. Theo quy củ Kỷ Gia, trang phục nha hoàn đều là màu sương giống nhau, dùng màu sắc đai lưng để phân biệt cấp bậc nha hoàn. Ma ma Quản sự đều là áo màu tương, thắt lưng màu đen, mà áo ngắn màu sương kèm với dây lưng màu đỏ rực là nhất đẳng nha hoàn, mang dây lưng màu xanh đậm là nha hoàn nhị đẳng, còn với nha hoàn tam đẳng và nha hoàn thô sử dùng dây lưng màu xám.

Kỷ Uyển Diễm gật nhẹ đầu, vươn tay ngọc ngắt xuống một đoá hồng mai nhạt màu đang nở rộ, từ trên búi tóc gỡ xuống cây trâm đính đầy trân châu nhỏ bằng hạt gạo, dùng trâm xuyên qua nhụy hoa đoá tịch mai kia đem cố định ở dưới trân châu thành một món trang sức độc đáo liền ra đời, thời điểm trang điểm lúc trước, nàng đếm được trên đầu có sáu chiếc trâm trân châu nhỏ. Đều là trân châu nhỏ bằng hạt gạo. Tuy rằng thanh tú nhưng lại có chút giống tiểu môn hộ. Lấy tịch mai làm phụ trợ lại có chút hương vị thanh tao nhã nhặn.

Nha hoàn bên cạnh không khỏi mở mắt kinh ngạc mà nhìn, nha hoàn lúc trước thúc giục nàng không nhịn được liền nói

- " Tứ cô nương, hoa mai tuy đẹp, nhưng mang trên đầu có phải có chút..."

" Mai " đồng âm với " Mốc ", gia đình bình thường chỉ có cắt cành mai để ngắm, không thể giống như Hải đường mà làm trâm cài lên tóc, nha hoàn kia rốt cuộc cũng ko thể thốt hai chữ " đen đủi " trong miệng ra được.

Kỷ Uyển Diễm cười với nàng ta một cái, dựa vào trí nhớ khi nãy tìm vị trí cũ, đem chiếc trâm trân châu hoa mai nhỏ cắm xuống bên dưới búi tóc nguyên bảo trên đầu nàng. Thoạt nhìn búi tóc bình thường kia nháy mắt đã thanh nhã hơn nhiều. Xiêm y màu đỏ đầy tục khí kia,thoáng chốc đã bớt đi không ít. Hai nha hoàn kia trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng liền suy nghĩ " Tứ cô nương từ khi nào lại trở nên huệ chất lan tâm như vậy, sao trước nay lại không phát hiện ra nhỉ ".

Các nàng dĩ nhiên không biết rằng, đời trước Kỷ Uyển Diễm tuy Cầm Kỳ Thi Hoạ học không ít nhưng tới cuối cùng mới phát hiện ra điều nữ tử cần phải học nhất là làm thế nào để giả dạng cho chính mình, sau khi nàng khổ tâm cố gắng mới thuận lợi học được cái này.

Lưu lão tiên sinh là học giả yêu thích âm luật, đồng thời với những thứ đẹp đẽ cũng có năng lực tự phân biệt được. Dù cho nàng trời sinh dung mạo thoát tục nhưng hiện giờ cũng không quá mười tuổi lại mặc như vậy tỏ vẻ chín chắn không khỏi có chút tục khí. Kỷ Uyển Diễm nghĩ nếu muốn lợi dụng Lưu Lão tiên sinh thì phải biết tìm đúng điểm mấu chốt. Việc một tiểu cô nương mười tuổi muốn đấu trí tìm điểm mấu chốt để lợi dụng một trưởng giả sáu bảy chục tuổi có chút buồn cười.

Sau khi tự mình sửa soạn lại một phen, Kỷ Uyển Diễm mới nhấc bước đến Tùng Hạc Viện.

*******************

Thời điểm nàng tới Tùng Hạc Viện, lão thái quân đang cùng Lưu lão tiên sinh đang đối diện nhau ngồi trên Sập, ở giữa bày một án trà, trên án trà cũng chỉ đặt hai chén trà thanh hoa cùng với hai đĩa điểm tâm, một đĩa là bánh đậu tô, một đĩa là bánh nếp viên.

Kỷ Uyển Diễm tiến lên hành lễ với hai trưởng bối, mắt nhìn thẳng, phúc thân rồi lui xuống bên người lão thái quân. Lễ nghi chu toàn lại không thua kém người được cố ý dạy bảo qua. Lưu lão tiên sinh là học giả nên bình thường đều là hành lễ của học trò, Kỷ Uyển Diễm không biết thân phận của ông nên hành lễ vãn bối, đây là phải đạo.

Lão thái quân Ninh thị liếc mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm một cái, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Bộ dáng nàng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh làm bà chợt cảm thấy tiểu cô nương so với mấy ngày trước càng thêm ổn trọng hơn nhiều, dung mạo trước nay đều xuất sắc hơn người. Lúc nhỏ nhìn không ra, lớn lewn lại ngày càng xinh đẹp. Lão thái quân cong môi cười, vẫy tay gọi Kỷ Uyển Diễm

- " Lại gần đây một chút đi."

Kỷ Uyển Diễm sau khi đi tới, chỉnh trang khép lại vạt áo, ngồi quỳ phía sau lão thái quân, không xa cách cũng không thân cận gần kề, vị trí vừa đúng.

" - Vị này là Lưu lão tiên sinh, ở Tiêu Quốc chúng ta là học giả nổi danh. Hôm nay ngài ấy chính là vì con mà tới. "

Lão thái quân nói xong chờ xem phản ứng của Kỷ Uyển Diễm, chỉ thấy trên mặt nàng hiện ra một tia kinh ngạc, sau đó mới nhìn Lưu lão tiên sinh cúi người bái hạ:

" Bái kiến Lưu lão tiên sinh."

Lão thái quân vừa lòng, âm thầm gật đầu đánh giá cái trầm ổn tuổi này thập phần khó có được. Lưu lão tiên sinh vuốt râu cười, phất tay với Kỷ Uyển Diễm.

" Nào, tới ngồi bên người ta, để Tổ mẫu nhìn kỹ con một chút. "

Kỷ Uyển Diễm vâng mệnh, đầu gối tiến thêm hai bước tới bên người Lão thái quân, đôi tay bị lão thái quân nắm lấy hiền từ hỏi han:

" Thân thể đã khá hơn chưa? Hình như lại gầy đi rồi, đã điều dưỡng cơ thể thật tốt chưa?"

" Vâng, thân thể đã khá hơn nhiều rồi ạ, tạ lão thái quân đã thương nhớ con. "

Kỷ Uyển Diễm trời sinh khuôn mặt mang ý cười, ôn nhuận tươi tắn, mềm mại xinh đẹp, mặc kệ là lúc nói chuyện hay không cũng đều toả ra phong vị của bản thân.

" Mấy ngày trước Tứ cô nương là bị bệnh sao? Lão hủ tới thật không khéo rồi." Lưu lão tiên sinh cũng cảm thấy cô nương này hành xử mười phần thoả đáng, nên lời nói cũng mang chút hoà ái của bậc trưởng bối.

" Lời này của lão tiên sinh làm tiểu nữ tổn thương rồi."

Kỷ Uyển Diễm cong khoé môi hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ càng là trời sinh động lòng người. Trang dung đơn giản, xiêm y bình thường, búi tóc cũng bình thường nhưng nụ cười này giống như hai đoá mai trắng hồng trên tóc mai khiến cả người đều toả ra khí chất, đạo lý vẽ rồng điểm mắt chính là như vậy. Không thể không nói, tiểu công nương cuời thật đẹp, nàng cười lên cũng khiến người đối diện sinh ra hào cảm muốn thân cận.

Đã lâu rồi chưa từng gặp được một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp như thế này, có thể lập tức bắt được ánh mắt của ông. Lưu lão tiên sinh chỉ thất thần chốc lát liền thanh tỉnh. Bản thân ông là người hào sảng tiêu sái, cực kỳ yêu thích người tài. Hiện giờ đã tới đây, liền muốn nói ra mục đích hôm nay tới phủ bái phỏng.

"- Một câu Lão tiên sinh này của ngươi ta nhận. Không biết ngươi có biết hay không, mẫu thân Lâm Thị của ngươi cũng từng là đệ tử của ta. Nàng ý thơ dạt dào, tài học không thua kém đấng nam nhi, đối với âm luật cũng rất có thiên phú. Chỉ là duyên thầy trò của ta và nàng khá ngắn ngủi, trong lòng sinh ra chút tiếc nuối. Tháng trước trong tiệc mừng thọ Lão thái quân có nhận được thư mời, lão hũ cũng có tới nghe được cô nương tấu lại khúc nhạc xưa, trong lòng thương cảm, nhận thấy cô nương có thiên phú như vậy nên hôm nay mạo muội đến đây chính là muốn hỏi Tứ Cô nương một câu có nguyện ý nhận ta làm thầy thay mẫu thân ngươi nối tiếp duyên thầy trò?"

Tính tình vị Lưu lão tiên sinh này ở Uyển Bình, thậm chí cả Tiêu Quốc đều biết, ông nhận đồ đệ chưa bao giờ hỏi qua thân phận địa vị, cũng không quản giới tính già trẻ. Tất cả đề dùng tâm mà nói chuyện, nấu có tài chẳng sợ thân phận thấp hèn,Ông ấy cũng sẽ đích thân tới bái phỏng, nếu gặp được người so với ông tài học tinh thông cũng sẽ không để ý thân phận học giả của mình nguyện ý làm học đồ của người đó. Chỉ tiếc Tiêu Quốc cũng gần mười mấy năm qua đi cũng không có xuất hiện một ai tinh thông âm luật được hơn Lưu lão tiên sinh khiến cho ông phải cam nguyện bái sư làm đồ đệ.

Kỷ Uyển Diễm sớm đã biết mục đích ông tới đây, mà nàng cũng biết bản thân mình nên đưa ra quyết định như thế nào.

Nàng quay đồng nhìn thoáng qua sắc mặt lão thái quân. Quả nhiên thấy trên mặt bà có chút mất tự nhiên, bàn tay nắm tay nàng hơi xiết chặt, hiển nhiên là có chút bất mãn với vị lão tiên sinh không câu nệ tiểu tiết chạy tới cửa nhận học trò này. Mà càng quá đáng hơn là đồ đệ này lại là người bà vừa nhìn trúng.

Chỉ thấy bà ta hiền từ tươi cười, vỗ lấy mu bàn tay Kỷ Uyển Diễm

"- Tứ nha đầu, con nghĩ thế nào? Lúc trước Lưu Lão tiên sinh cũng có nói với ta chuyện này, ta cũng cảm thấy mừng cho thay cho con, nhưng loại chuyện này vẫn là chính con tự đưa ra quyết định cho tốt, lần trước con đàn tặng tổ mẫu một khúc nhạc, tổ mẫu vô cùng thích đang muốn chờ con hết bệnh rồi đón con đến bên cạnh ta, Con, cần phải nghĩ kỹ rồi mới trả lời nha..."

Lão thái quân nói một câu như vậy, Ý tứ vừa uy hϊếp lại thêm chút dụ dỗ quá mức rõ ràng, giống y như lời nói của đời trước. Nàng chỉ là một trong số đông đảo các cô nương trong phủ, lão thái quân nói muốn để nàng tự quyết định căn bản chính là không có khả năng đó đâu, nếu bà thực sự cảm thấy là chuyện tốt, muốn nàng bái Lưu lão tiên sinh làm thầy thì đã sớm thay nàng quyết đoán nhận lời rồi, chuyện đáp ứng hay không này căn bản không tới phiên nàng quyết định. Cho nên nội tâm lão thái quân khẳng định là không muốn.

Lại nói bà thích Kỷ Uyển Diễm đánh đàn nói muốn đưa nàng tới bên cạnh bà ta đây chính là lời dụ hoặc với Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm mới tròn mười tuổi chưa được mấy ngày, chẳng có mấy ngày được ăn no, chuyện này đều liên quan với sự sủng ái của lão thái quân. Nếu có thể tới bên người lão thái quân, vậy sau này địa vị của nàng ở trong phủ sẽ ngày càng lớn ngày càng cao, đây chính là lão thái quân ban cho.

Đời trước Kỷ Uyển Diễm chính là bị những lời này mê hoặc cho nên đã cự tuyệt lời mời của Lưu lão tiên sinh. Lúc đó cảm thấy chuyện này không có gì bởi vì nàng trước đây không quen biết ông, cũng sẽ không vì một Lưu lão tiên sinh không quen biết mà đắc tội với tổ mẫu cao cao tại thượng của mình. Sau này trải qua quá nhiều chuyện, đem chuyện cũ giấu trong lòng suy ngẫm lại, lúc đó mới hiểu được việc Lưu lão tiên sinh tới chơi thu nhận đồ đệ chính là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời nàng.

Đi theo lão thái quân sống cuộc sống Cẩm y hoa thực, phú quý kiều dưỡng nhưng bản thân lão thái quân lại không có chút ý tứ muốn bồi dưỡng nàng, nàng giống như một đóa hoa quý giá, chỉ cần biểu hiện như vậy là đủ để trở thành con cơ hữu dụng nhất trong tay Lão thái quân tùy thời sử dụng. Mà bái Lưu lão tiên sinh làm sư đối với nàng mà nói, mặc kệ có thể giúp nàng đổi mệnh sau này được hay không thì ít nhất nàng cũng có tài học làm điểm cơ sở, ít nhất thế nhân khi nhắc tới nàng sẽ không nói nàng chỉ có mỗi dung mạo để phô trương.

" Nha đầu, con quyết định đi, là nguyện ý hay là thôi? "

Lão thái quân giọng nói ôn nhu nhưng ý tứ thúc giục.

Kỷ Uyển Diễm rút tay lại bái lạy, nhẹ giọng nói từng chữ rõ ràng:

" Tiểu nữ không muốn bái lão tiên sinh làm thầy..." nàng ngừng lại một chút,khẽ thẳng lưng nhìn thấy khóe miệng mỉm cười đắc ý của lão thái quân, Lưu lão tiên sinh thì tiếc nuối vuốt chòm râu bạc.

Thu liễm ánh mắt lại tiếp tục nói

"- Tiên sinh là thầy của gia mẫu, đến phiên con nên gọi là sư tổ, bằng không chẳng phải là gọi loạn bối phận rồi ạ. "

Lão thái quân vừa lộ ra chút mỉm cười lập tức cứng đờ, Lưu lão tiên sinh đắc ý lộ ra nụ cười vừa lòng.

Kỷ Uyển Diễm cúi người bái lạy Lưu lão tiên sinh, đây là lấy hành động để tỏ rõ lòng mình, thu liễm nhìn hoa văn trên sập ngồi, ánh mắt hồn nhiên mang chút kiên định.

______

Vốn muốn lười biếng thêm chút nữa nhưng vào một ngày đẹp trời thấy cái ổ rơm của toi có người ghé qua, bồi hồi xúc động làm nhanh tiến độ luôn 🤣🤣🤣

Cảm ơn bạn rất nhiều 🙆🙆