Chương 3.3: Con người của tôi yếu ớt lắm đó nha

Hiện tại thế giới đã thay đổi rồi, Liên Hạ chọn chọn lựa lựa trong một bụi hoa lớn, rất vất vả mới lọt mắt một cái ấy thế nhưng lại khó lấy tới tay vô cùng.

Cậu chỉ có thể lùi bước về sau, tìm một cái khác, trước mắt cậu chỉ có thể tìm một đồ chơi miễn cưỡng vừa mắt để ứng phó.

………Hình như tên kia nói cũng đúng.

Liên Hạ đang nằm trên sô pha ngồi dậy, túm lấy cái áo ngủ đã sắp trượt xuống hết.

“Cũng được thôi. Nhưng mà anh phải bảo vệ được sự riêng tư cá nhân của tôi, con người của tôi yếu ớt lắm đó nha.”

Ngón chân trắng nõn của Liên Hạ khều ra cái đai lưng, nhầm chán móc móc một cái, “Mai gặp, bảo bối.”

*

Trụ sở của Tống thị là một hội sở tư nhân xa hoa nằm ở nơi tấc đất tấc vàng, giữa chốn phồn hoa đô hội của thành phố B mạnh mẽ dựng lên một góc thanh bình hiếm có, chỉ tiếp khách đặc biệt có hẹn trước với ông chủ và khách mà ông chủ quen biết.

Có lẽ do ít người nên cũng khá yên tĩnh, nơi này cũng là địa điểm người trong vòng như bọn họ thường xuyên tụ tập.

Riêng Cù Ôn Thư ở nước ngoài trở về tiếp nhận Cù gia lại khác, cái vòng phú nhị đại của thành phố B rất nhiều lần muốn cùng hắn tụ họp nhưng đáng tiếc là Cù đại thiếu gia cao quý lãnh diễm, không chịu hạ mình cho bọn họ mặt mũi ấy.

Cuối cùng cũng vẫn là Tống Khám phải dùng miệng lưỡi của bản thân mới có thể đưa đại ôn thần tới viếng thăm.

Bọn họ đã mời rất nhiều lần nhưng Tống Khám cũng không có lấy cớ như người khác, hắn chỉ nói tốt xấu gì cũng cùng trong thành phố B, tuy ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu thấy, kêu Cù Ôn Thư lại đây ngồi một chút.

Cuối cùng Cù tổng trăm công ngàn việc mới chịu nhả ra.

Thời gian tụ hội là buổi tối lúc 9 giờ.

Theo thói quen, Tống Khám đầu tiên xác nhận lại thực đơn và các nguyên liệu nấu ăn, cho nên hắn đơn giản định địa điểm gặp mặt của hắn và Liên Hạ ở nơi này, chẳng qua là sớm hơn 1 tiếng so với thời gian tụ họp.

Chỉ là vì như này.

Hắn không phải là người vô lễ khi nói chuyện điện thoại, cho nên hắn mới dùng cái cách đầy trẻ con này để khoe mẽ bản thân.

Tống Khám ngẩn ra một lát.

Thẳng cho đến khi trợ lý bên cạnh nhắc nhở hắn: “Tống tổng, Liên tiên sinh đã tới bên ngoài rồi. Bây giờ có đưa ngài ấy vào không?”

Hai bên cửa của hội sở là 2 bức tranh làm bằng bạch ngọc vẽ cảnh núi sông, đem khắp nơi phủ xanh như một tòa gia viên tư nhân.

Ở giữa cổng là một cái vòm có cấu tạo vô cùng tinh xảo, cột ngọc được chạm trổ hình rồng sinh động như thật, cùng bức tranh mãnh hổ về rừng ở hai bên cửa hông giao hòa, chiếu sáng lẫn nhau.

Thời gian trôi qua, nhân viên của hội sở sẽ giám sát nhân viên phục vụ tới bưng đồ ăn lên bàn.

Thấy người tới không phải là khách quen ngày thường cũng không phải là khách quý của Tống tổng thì liền không mở cửa lớn, chỉ cho xe đi từ cửa hông tiến vào.

Ban đầu Tống Khám đang vẫy tay gọi trợ lý lại đây, nhìn một hồi lại không mở miệng nữa.

Hắn đứng ở phía trước hành lang, từ xa nhìn qua.