Chương 3.5: Tuy rằng bên trong đã bị tôi làm bẩn, nhưng không sao, bên ngoài vẫn rất sạch sẽ, người khác sẽ không nhìn ra đâu, ca ca

Âm thanh bên ngoài điện thoại càng trở nên rõ ràng hơn, ngay cả âm cuối cũng càng quyến rũ hơn.

Tống Khám cuối cùng cũng hiểu được rằng thì ra trên thế giới thật sự có người chỉ cần dựa vào âm thanh trời sinh là có thể chiếm ưu thế hơn so với bất kỳ kẻ nào khác.

Huống chi……cậu ta còn có một khuôn mặt diễm lệ như vậy.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp dù ở trong bóng đêm cũng vẫn linh động, giảo hoạt như cũ.

Chỉ cần là người chú ý đến tin tức ở giới giải trí thì không ai là không biết cậu ta có bao nhiêu tiếng xấu, thanh danh hỗn độn.

Nhục mạ đồng đội, kỹ thuật diễn kỳ kém, hại công ty, tùy ý lỡ hẹn, hút thuốc uống rượu……

Đâu đâu cũng đều là tội lớn.

Tống Khám duỗi tay đem kính râm của Liên Hạ kéo xuống lại bị cậu bắt lấy cái tay, nắm lại.

Liên Hạ nói: “Nhân viên của bên anh không cho tôi đi cửa chính, tôi không vui.”

Tống Khám cúi đầu nhìn đôi mắt đang xoay tròn đầy giảo hoạt kia, bên trong nó chẳng có tẹo ủy khuất nào.

Cậu nhẹ giọng, bộ dáng bày mưu tính kế: “Có phải chúng ta nên ngọt ngào môi chạm môi, lấy hành động chứng minh thân phận không?”

Tống Khám buông tiếng thở dài: “Liên Hạ, chúng ta mới gặp mặt nhau lần đầu tiên.”

Liên Hạ nói: “Lần đầu tiên thì hôn môi, lần thứ hai thì lên giường, lần thứ ba lần thứ tư thì nhân đôi, lần thứ năm thì cúi chào. Có vấn đề gì sao?”

Tống Khám: “……”



Có vấn đề lớn.

Rất lớn lại là đằng khác ấy.

Tống Khám tự biết bản thân hắn không có hạt giống thâm tình trong người, nói về độ chơi thì tính cả trai lẫn gái thì ước chừng hắn cũng đã chơi qua có thể trải dài thành một vòng.

Nhưng trước nay cho dù là người nào thì hắn cũng đều tuân thủ quy luật nhất định.

Hẹn hò, ôm, hôn môi, lên giường, đến trong hạnh phúc về trong vui vẻ.

Chứ không tùy ý tiêu xài sử dụng như Liên Hạ.

Nhân viên công tác cảm thấy Tiểu Tống tổng cùng người trước mặt đúng thật là có quan hệ thân thiết liền thức thời lùi ra xa, lảng tránh tầm mắt của cả hai.

Nhưng rốt cuộc ở đây cũng không phải là nơi thích hợp để thảo luận vấn đề.

Tống Khám kéo cửa xe ghế phụ ra: “Lên xe, chúng ta đi vào rồi nói.”

Liên Hạ nheo mắt lại: “Anh mở?”

Tống Khám: “Tôi mở.”

Liên Hạ: “Đi từ cửa chính vào?”

Tống Khám: “Cậu nghĩ sao?”

Liên Hạ: “Được rồi, hồi nãy tôi muốn vào anh không thèm cho. Giờ có cho tôi cũng chẳng thèm."

Tống Khám: “……”

Từ nhỏ Tống Khám đã lớn lên trong một gia đình có gia cảnh tốt đẹp nên rất có giáo dưỡng, tuy hắn có trà trộn vào tình trường nhưng chưa từng động tới những việc như việc Liên hạ có thể làm ra.

Càng đáng bất ngờ hơn đó là hắn phát hiện ra bản thân hắn kiên nhẫn đến nỗi hắn cũng không ngờ tới được.

Tống Khám hỏi: “Không ký hợp đồng?”

“Tôi vốn dĩ chính là nghệ sĩ, chẳng nhẽ có thể cùng anh ký hợp đồng thật. Định dọa tôi à?”

Liên Hạ không khách khí sờ lên bức tranh làm bằng ngọc vẽ cảnh sông núi trên cửa chính.

Cậu vươn ngón trỏ tinh tế ra đẩy cúc áo thứ hai trên bộ âu phục được đặt làm riêng của Tống Khám, kéo ra kéo tui bên trong bộ âu phục, một cái tay khác thì cậu lại giơ lên.

Vênh váo tự đắc, từ trên cao nhìn xuống, không nhanh không chậm buông tay.

Một làn tàn thuốc lặng yên không tiếng động lọt vào bên trong ngực của bộ tây trang.

“Tín vật đính ước.”

Âm thanh Liên Hạ nhẹ nhàng ngọt ngào, giúp Tống Khám sửa sang lại bộ âu phục thêm một lần nữa, biến hắn trở về thành hình tượng bá tổng, đem viên cúc áo thứ hai chỉnh lại thành bộ dáng đoan chính.

Rõ ràng là tàn thuốc đã tắt.

Nhưng trong nháy mắt Liên Hạ dán tới, Tống Khám đột nhiên lại cảm thấy ngực của hắn bị người ta dày vò.

Là cái loại gian nan nửa vời này.

Nhưng Liên hạ không hề biết.

Đôi tay cậu leo lên đầu vai Tống Khám, thể hình cách biệt khiến Liên Hạ phải hơi nhón chân.

Sau đó.

Liên Hạ mở miệng: “Tuy rằng bên trong đã bị tôi làm bẩn, nhưng không sao, bên ngoài vẫn rất sạch sẽ, người khác sẽ không nhìn ra đâu, ca ca.”