Chương 1.2: Combat

Trương Bắc lại uống thêm một viên thuốc trợ tim khẩn cấp: “Dừng…dừng lại. Chúng ta cùng nhau bàn bạc một ít vấn đề khoa học, ít nhất là trước mắt công ty vẫn còn đang hoạt động bình thường, cho nên chuyện hai ngày trước ở trong tiệc rượu cậu hắt rượu champagne lên người Giản Du thì rốt cuộc phải xử lý thế nào?”

Liên Hạ tự tin ngời ngời nói: “Thích thì đổ thôi, lúc tôi vào vào văn phòng tôi nhớ là tôi đã nói với chú rồi mà nhỉ, thôi chú cứ yên tâm đê.”

Trương Bắc: “?”

Trương Bắc tuyệt vọng mở weibo lên.

Liên Hạ đã lại lên hot search.

Liên Hạ V: Có rất nhiều người hỏi tôi nguyên nhân vì sao tôi hắt rượu lên người Giản Du, hôm nay tôi sẽ giải thích đơn giản nhé, trượt tay. Vì sao lại trượt tay ư? Vì bạn xứng đáng đó. Vì sao lại xứng đáng á? Vì bạn luôn thích lôi kéo tôi cùng bạn nói về chủ đề không thể nói về tổng tài Cù thị…….(Nơi này đã bị lược bỏ 3000 chữ).

Toàn bộ cư dân mạng đều bị nổ tung rồi.

Một bé cá chiên: 3000 chữ kia đang ở đâu? Có nội dung gì mà hội viên VVVVIP như tui không thể xem?

Tôm sông bóc vỏ: Đã biết Hạ Bảo Bối bao năm rồi, sao cậu lại xem bọn tui như người ngoài thế??

Mười xiên mực nướng cay: Tui có một người bạn sắp nghẻo rồi, trước khi đi nó muốn nhìn một chút hình hài của 3000 chữ kia….#quỳ gối# quỳ gối#

Một mình cậu lấy sức mình mà đảo lộn toàn cục, ngoại trừ fan Giản Du còn đang điên cuồng tức giận thì toàn dân đã đổi đề tài.

Chỉ cần hắn chạy sai, tất cả người chạy cùng hắn đều sẽ trở lại điểm bắt đầu.

Đấy là Liên Hạ.

Trương Bắc đối với 3000 chữ sẽ làm hắn hư thận kia không có hứng thú, chỉ là sau khi tranh chấp qua đi, hắn lại sinh ra tâm tình khuyên bảo cậu: “Liên Hạ, hiện tại Giản Du đang như mặt trời ban trưa, cậu hà tất phải một hai cùng hắn tranh giành đấu đá. Giống như trước không được sao…..”

Liên Hạ không chờ hắn nói xong thì đã đẩy cửa ra ngoài.

*

Liên Hạ vừa mới chuồn được ra ngoài thì đã bị Giản Du vừa vặn bắt gặp ở cửa cầu thang.

Các nhóm công nhân, nhân viên thường đi tháng máy nên nơi này rất ít khi có người, thường trống không.

Giản Du đứng dựa nửa người vào cái cửa sổ, một gió ngày hè hiếm có nhẹ nhàng phớt qua sợi tóc mai của hắn, toát ra phong thái của thanh xuân.

Hắn xoay người nhìn về phía Liên Hạ.

Liên Hạ không có điểm tựa, mềm nhũn như không xương dựa vào khung cửa bên cạnh: “Ồ, chờ tôi sao?”

Vị trí của Giản Du cao hơn Liên Hạ một chút, hắn nói: “Mày biết vì sao ba mẹ đều không thích mày không?”

Liên Hạ đứng yến đáp: “Chịu thôi, ánh mắt họ không tốt, chỉ thích loại cố ý làm ra vẻ như mày, trà xanh thiếu gia giả.”

Giản Du nhếch khóe miệng: “Đúng vậy, tuy tao là giả, nhưng từ nhỏ tao đã lớn lên ở Giản gia, được ba mẹ chú tâm bồi dưỡng, giáo dục, mày mau nhìn lại bộ dáng hiện tại của mày đi này ------“

“Hút thuốc, bịa đặt, chả ra làm sao cả, Liên Hạ, mày một chút cũng chẳng xứng với cái danh minh tinh. Mày chưa phát hiện ba mẹ đều không nhắc đến chuyện cho mày dọn vào nhà sao?”

Liên Hạ: “A đúng đúng đúng, trộm nói cho mày biết nhé, thật ra tao vẫn đang say rượu.”

“…..” Giản Du trào phúng một hồi cũng không nhận được dáng vẻ hắn muốn thấy, cắn chặt răng, “Tao sẽ đính hôn với Cù Ôn Thư.” (mệnh làm pháo hôi mà cứ thích gáy sớm, tội nghiệp chú em có não mà cũng như không)

Liên Hạ: “Ách…..Tuy rằng chúng ta chẳng có dây mơ rễ má gì hết nhưng tao nên…......Chúc mừng?”

“Cho nên mày mau chạy nhanh đi.”

Đáy mắt Giản Du không khống chế được ác ý đang lưu động , sau khi “Hoàng Triều” bị thu mua, mày cho rằng sẽ còn người phủng mày như bây giờ sao? Liên Hạ à, đừng nằm mơ nữa, người thừa kế Giản gia sẽ chỉ có thể là tao, giới giải trí trong tương lai cũng sẽ là của tao.

Liên Hạ phun ra một cái vòng khói, không nói chuyện, có chút xuất thần.

Giản Du cười lạnh: “Bây giờ mới biết sợ?”

“Không.”

Liên Hạ xua xua tay, “Tao chỉ đang nghĩ, dựa theo cốt truyện bây giờ tao hẳn là nên bước lên phía trước, đi đường quyền lên mặt mày hai phát xong thẹn quá hóa giận mà mãnh liệt nhục mày.”

Giản Du: “?”

Liên Hạ: “Nhưng mà tay tao đau, hay là tao trực tiếp nhục mạ đi nhỉ.”

Giản Du : “?”

Liên Hạ đọc như một khúc gỗ: “Mày thật không biết xấu hổ, người ta thường nói cặn bã chìm xuống dưới rác rưởi nổi lên trên nhưng mà tao không biết cái loại vừa cặn vừa rác như mày nên ở đâu đây nữa, tâm mày đen như gỗ mun, đầu mày thì toàn là rác, mày cho rằng người như Cù Ôn Thư sẽ yêu mày sao? Ba mẹ sớm muộn gì cũng sẽ đón tao về nhà, tao……”

……....Thật xin lỗi, quên lời thoại rồi.

Giản Du tức giận đến nỗi dường như chỉ cần liếc mắt nhìn Liên Hạ một cái thôi cũng cảm thấy dư thừa, hắn đứng tại chỗ bình tâm nửa ngày rồi mới từ trên cao nhìn xuống cười: “Chẳng liên quan, Liên Hạ, rất nhanh thôi, rồi mày sẽ chỉ còn là quá khứ. Hẹn gặp lại.”

Liên Hạ nhún nhún vai: “Bye bye.”