Chương 2.4: Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, bên ngoài đạo đức bên trong thối nát

Trong lúc nhất thời, không biết hình ảnh hắn tưởng tượng ra cảnh Đình Thư bồi người ngủ đáng sợ hay là bị Liên Hạ trắng trợn nói ra làm cho khϊếp sợ hơn.

Tống Khám im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Việc này……thật ngại quá ông chủ, ca sĩ của chương trình chúng tôi đều bán nghệ chứ không bán thân.”

Liên Hạ: “Ai muốn thân hắn, tôi chỉ thích giọng của hắn.”

Liên Hạ giàu có thể hiện sự đại tài khí thô: “Như này đi ông chủ Tống, một tháng 100 vạn, bên ông cho người tên Đình Thư kia mỗi tối đúng 10 rưỡi thì gọi điện cho tôi, chỉ cần dỗ tôi ngủ là được, hắn có yêu cầu khác cũng có thể cân nhắc lại.

Tống Khám: “……”

Liên Hạ nhíu mày: “Thế này cũng không được? Ca sĩ giọng thô các anh làm bằng vàng sao? Thôi không sao, tiền không đủ thì có thể tăng thêm.”

Tiền con mẹ nó không phải là vấn đề.

Tống Khám nói: “Cậu có thể lưu lại phương tiện liên hệ không? Tôi sẽ gọi cho cậu để giải thích rõ ràng hơn.”

Qua một lát, bên kia nhắn tới một chuỗi các con số.

Tống Khám lập tức gọi qua.

Giọng nói thật của Liên Hạ truyền đến: “Ông chủ Tống của giọng thô?”

“Là tôi.”

Tống Khám lắng nghe thanh âm truyền đến từ điện thoại, thanh âm của người nọ giống như mang theo những cái móc tơ nhỏ, làm lòng người dần dần cảm thấy ngứa ngáy.

Tống Khám có chút khát nước, hắn nuốt nước bọt rồi mới nói: “Cậu xưng hô thế nào?”

“Họ Liên.”

Tống Khám: “Liên tiên sinh, Đình Thư…..hắn không có lừa cậu, hắn không phải ca sĩ ký hợp đồng của chúng tôi, chỉ là được ngẫu nhiên mời về đây cho chúng tôi cũng không có cách nào ép buộc hắn đáp ứng cho cầu của cậu.”

Liên Hạ hoàn toàn mất sạch hứng thú, ánh mắt xinh đẹp rũ xuống: “OK, xóa được rồi.”

“Chờ chút đã -----“

Tống Khám chặn lại nói, “Liên tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho cậu là vì vẫn còn cách khác, đảm bảo có thể cho cậu có cơ hội tiếp xúc với Đình Thư, còn không cần cậu tiêu phí!”

Liên Hạ: “?”

Tống Khám: “Vừa mới tôi đã nghe thấy giọng của cậu, cảm thấy rất êm tai, mà chương trình của chúng tôi lại vừa hay thiếu ca sĩ có chất giọng như thế. Không biết cậu có nguyện ý tham gia một cuộc khảo sát nhỏ hay không, tôi muốn nghe giọng hát của cậu một chút……”

Liên Hạ: “Không được.”

Làm buôn bán nhiều năm, Tống Khám bỗng nhiên nảy ra cảm xúc không muốn buông tay: “Chỗ tôi có rất nhiều chỗ tốt, Liên tiên sinh, chúng tôi có lưu lượng tốt nhất, số ca sĩ gia nhập rất khả quan. Hơn nữa…..”

Liên Hạ chuẩn bị tắt điện thoại.

Tống Khám: “Hơn nữa trở thành ca sĩ có thể kết bạn với Wechat đoàn công tác, Đình Thư cũng có ở trong đó!”

“Có thể.”

Tống Khám: “?”

“Khảo sát thì thôi đi, tôi hát không hay, không muốn đi để rước nhục.”

Liên Hạ đánh con át chủ bài, “Tôi thấy mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, tôi mang vốn vào đoàn. Nhiệm vụ của tôi chính là tặng thưởng gấp mười lần, chỉ cần đừng bắt tôi hát cái gì là được.”

Tống Khám: “……”

Chương trình giọng thô của hắn có nhiệm vụ cho các ca sĩ để làm chỉ tiêu khảo sát, đại biểu là số quà tặng mỗi người nhận được nhiều hay ít.

Hiện tại quà tặng phổ biến nhất dao động từ 5000 đến 3 vạn tệ, nếu dựa theo điều kiện của Liên Hạ thì mỗi ngày hắn có thể nhận về được mười mấy hai mươi vạn.

Chính bản thân Tống Khám cũng là phú nhị đại nhưng hắn cũng chưa từng gặp qua người nào đốt tiền đến thế.

Hắn hỏi: “Vậy cậu chuẩn bị……hát cái gì?”

Liên Hạ chán đến nỗi lại châm một điếu thuốc.

Âm thanh bật lửa theo điện thoại truyền đến màng tai của Tống Khám, sau đó lại là tiếng bên kia không chút áp lực, thỏa mãn thở dài.

“A…..”

Tống Khám kinh thương nhiều năm, cơ bản khi nói chuyện phiếm với người lần đầu tiên nói chuyện thì hắn sẽ không đề cập đến vấn đề quá riêng tư như thế này.

Nhưng có lẽ không khí tối nay quá nồng.

Hắn còn chưa phản ứng kịp thì đã buột miệng thốt lên: “Cậu hút thuốc?”

Bên kia điện thoại yên tĩnh một lát sau đó truyền đến âm thanh của đồ đựng kim loại cọ xát với pha lê.

Có lẽ là đang đi tìm cái gạt tàn.

Liên Hạ cười khanh khách: “Có gì kỳ lạ sao? Ông chủ Tống cảm thấy tôi hút thuốc sẽ không thích hợp bàn chuyện hợp tác sao?”

Tống Khám tự biết bản thân hắn đã nói lỡ.

Dường như Liên Hạ lại chẳng quá để ý.

Áo ngủ tơ tằm trên người hắn bị mặc lên mà không hề có kết cấu nào cả, hai chân thon dài không hề được che đậy vẫn luôn để trên bàn trà bằng pha lê lạnh lẽo., cùng sàn nhà màu đen làm nổi bật lên màu của đôi bên.

Liên Hạ thổi đám tàn thuốc màu đỏ tươi khiến chúng bay lả tả thành từng đám tro bụi, cậu mở miệng nói: “Tôi còn thích trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, bên ngoài đạo đức bên trong thối nát…….Ông chủ Tống có thích không?”