Chương 2: Bắt Cóc

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng một chút động tĩnh từ bọn cướp cũng không có, trong khung cảnh tối đen như mực, chỉ có một mình Văn Tuyết Doanh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cô hoàn toàn không nghe được bất cứ âm thanh gì trừ tiếng tim mình đang đập thình thịch.

Lúc đầu rất chắc chắn nhưng theo thời gian trôi qua càng dài cô bắt đầu hoài nghi suy luận của bản thân, nỗi sợ hãi dần dần xâm chiếm tâm can từng chút một.

Sự im ắng trong căn phòng khiến cô muốn chửi ầm lên, thế nhưng là đôi môi anh đào đã bị bịt kín lại, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô ô, cô chỉ có thể không ngừng chửi rủa bọn cướp ở trong lòng, như một cách tiếp thêm cho mình một chút can đảm.

Chỉ là từ tấm bé cô đã được giáo dục theo những tiêu chuẩn, mọi người hay bạn bè ở quanh đều là những người có học thức, cơ bản sẽ không mắng chửi người,

Chỉ biết một vài từ bậy bạ đang không ngừng thay nhau ra trận ở trong lòng cô. Không biết đã mắng chửi bao nhiêu lần, nhưng dần dần cô cảm thấy không có ý nghĩa nữa, tiếng ô ô trong miệng cũng dần dần giảm xuống.

Chỉ có cô tự mình biết, chính mình bây giờ chỉ là ngoài mạnh trong yếu, sợ hãi đang từ từ vây quanh siết chặt lấy trái tim yếu đuối này.

Cô cuộn tròn rúc vào một chỗ, chờ mong có người có thể tới giải cứu chính mình.

Trong căn phòng tối đen như mực không biết ngày đêm, cô cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không thể nhận biết thời gian đã làm xáo trộn sự bình tĩnh trước đó, tự tin cũng sớm đã không còn sót lại chút gì, nước mắt theo gương mặt từ từ nhỏ xuống, cô rất sợ hãi, bây giờ mặc kệ là ai, chỉ cần có một người ở bên người cô liền tốt. Dù người này là bọn cướp, tội phạm gϊếŧ người cũng không quan tâm, cô chỉ muốn có người bên cạnh.

“ Cạch, cạch, cạch......” Trong phòng yên tĩnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Văn Tuyết Doanh dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, nhìn về hướng âm thanh truyền đến, thế nhưng ở nơi này quá tối, cô không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.

Cho đến khi một cái bóng đen đi tới trước mặt cô, một tay bắt lấy khuôn mặt cô, tháo miếng băng dính bịt miệng ra, nắm lấy chiếc cằm mịn sau đó cúi đầu hôn lên.

Văn Tuyết Doanh lập tức hoang mang, kinh ngạc nhìn bóng đen trước mắt, có chút không biết làm sao.

Đầu lưỡi thô bạo của bóng đen dần cạy ra hàm răng, bắt đầu tàn phá bừa bãi trong miệng của cô.

Đáng ra gặp phải loại hành động vô lý như thế này, Văn Tuyết Doanh sẽ không chút do dự cắn xuống đầu lưỡi hắn, thế nhưng mà trải qua một thời gian dài cô độc trong bóng tôi, bây giờ cô lại cảm thấy do dự.

Nhưng mà cũng vẻn vẹn trong phút chốc, cô liền tỉnh táo quyết định cắn xuống, nhưng mà cô phát hiện bàn tay của người đối diện đã nắm chặt lấy quai hàm của mình, mặc cho cô dùng lực như thế nào, đều không thể cử động.

Bóng đen cảm nhận được sự phản kháng của cô, sau khi đầu lưỡi khuấy động ở khoang miệng của cô một phen, lưu luyến không rời lùi ra ngoài, cô mơ hồ nhìn thấy bóng đen dường như đang cười.

“Văn tiểu thư, ở đây quen thuộc rồi chứ?” Âm thanh của bóng đen mang theo giọng điệu cợt nhả lưu manh, nghe liền biết không phải là người tốt. Hơn nữa bóng đen vừa mới tới đã cưỡng hôn mình, Văn Tuyết Doanh cảm thấy trầm xuống, cảm giác không ổn liên tục sinh sôi trong đáy lòng.

“ Anh đã nhận ra tôi, vậy thì hẳn phải biết chồng tôi là ai. Anh đang giam giữ người bất hợp pháp, không sợ chồng tôi bắt được sẽ khiến anh sống không bằng chết sao?" Văn Tuyết Doanh lên cơn giận dữ.

Bóng đen nghe xong lời cô nói, bỗng nhiên cười ra tiếng, “Ha ha ha, Văn tiểu thư hiện tại vẫn không nhìn rõ tình thế sao?”

Một lực lớn truyền đến, Văn Tuyết Doanh phát hiện mình đã bị bóng đen nhấc lên, lảo đảo lắc lư , cơ thể cũng mềm nhũn ra.

Chưa từ bỏ ý định cô uy hϊếp thêm lần nữa: “Một thời gian không thấy tôi xuất hiện, chồng tôi sẽ ngay lập tức huy động lực lượng tìm kiếm, anh bắt cóc tôi tới đây từ nơi phố xá sầm uất, liền không sợ đã có người nhìn thấy, không tưởng tượng ra được hậu quả của việc này sao?”

“Văn tiểu thư, cô cũng không cần phô trương thanh thế, cục trưởng Tả lần này phải về thủ đô thu xếp công việc, chỉ sợ không có mười ngày nửa tháng cũng không về được? Tôi khuyên cô vẫn nên phối hợp một chút, đừng để làm bị thương chính mình.” Bóng đen bế theo cô, đi đến một nơi có ánh trăng chiếu vào.

Dưới ánh sáng le lói, bóng đen đó dần dần xuất hiện ở trước mắt của cô. Toàn thân của người đối diện ngoại trừ chỉ có duy nhất một cái đai lưng, còn lại không có vật gì khác nữa, bên trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hiện lên những hình xăm đầy dữ tợn bá đạo, một chiếc mặt nạ che khuất khuôn mặt, để cho người ta không thể nhìn thấy nét mặt của hắn. Ngoại trừ những thứ này, làm người khác chú ý nhất chính là dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đang run run dưới hông hắn.